Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1664
Chương: Đừng Có Trẻ Con Nữa
Ánh sáng cầu cứu lấp lóe trên bầu trời, rất nhanh tiêu tán.
Vân Phi Dương đi giữa rừng núi thu hồi ánh mắt, yên lặng cười nói:
– Đám giặc cướp kia lại còn cầu viện.
Hắn cũng không biết rõ tình hình nhưng có thể nhìn ánh sáng phán đoán, tuyệt đối là tìm trợ thủ.
– Đã cầu viện thì đại biểu, đám giặc cướp kia chỉ là một số ít, trong khu rừng này còn ổ giặc cướp càng lớn hơn.
Trong lúc Vân Phi Dương suy nghĩ, phóng thích khủng bố tiên niệm trong nháy mắt bao phủ khu vực mấy vạn dặm xung quanh.
Quả nhiên.
Trên một sườn núi cao cách đó ba vạn dặm, có một sơn trại quy mô khá lớn.
Cổng lớn của sơn trại mở ra, gần trăm võ giả được một vị cường giả Tiên Nhân chỉ huy bay ra, phương hướng đúng là chỗ của mình đang đứng.
Khóe miệng Vân Phi Dương hiện ra mỉm cười quỷ dị.
Liệp sát hung thú có hơi chậm, nếu như có thể cướp của giặc cướp, chắc có thể thu hoạch tinh hạch nhanh hơn.
Đúng vào lúc này, Phi Uyển Như đi phía sau rất sụp đổ nói:
– Ta đã nói rồi, nên giết hết tất cả bọn chúng, hiện tại tốt rồi, người ta khẳng định đã tìm trợ thủ!
Nàng cũng nhìn thấy ánh sáng vừa rồi.
– Cô là một nữ hài tử hiền lành, động một chút đã muốn giết người, không khỏi quá tàn nhẫn.
Vân Phi Dương cười nói.
Phi Uyển Như chân thành nói:
– Muốn sinh tồn ở Chân Vũ Thần Vực, nhất định phải tàn nhẫn, bởi vì ngươi không tàn nhẫn, người khác tàn nhẫn, ngươi không giết người khác, người khác sẽ giết ngươi.
– Không nhìn ra.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô còn có loại giác ngộ này.
– Đương nhiên.
Phi Uyển Như nói:
– Khi ta xuống núi, sư tôn từng dạy như thế.
– NgưCôơi còn có sư tôn?
Vân Phi Dương hứng thú.
Phi Uyển Như bĩu môi.
– Ta có sư tôn hay không, ai cần ngươi lo?
Nói xong, nàng quay đầu bước đi.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, tiếp tục đi đường.Hai người được một đoạn sau đó dừng lại, bởi vì ngay phía trước, trên dưới một trăm tên giặc cướp đã ngăn trước mặt.
Trung niên cầm đầu có cảnh giới đã đạt đến Tiên Nhân trung kỳ, về phần thủ hạ sau lưng hắn thì cũng đều đạt đến Chuẩn Tiên trung, hậu kỳ.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Cỗ lực lượng này, dù bát đại gia tộc trong Quan Phong thành cũng khó mà lấy ra được.
Hắn từng nghe nói Đông Vực đất rộng của nhiều, cường giả như mây nhưng hôm nay nhìn thấy một đám giặc cướp đã có thế lực cường đại trước mặt vẫn không khỏi âm thầm líu lưỡi.
Phi Uyển Như nhìn ra thực lực đám võ giả này khá mạnh, vội vàng tránh sau lưng Vân Phi Dương.
Đây là một loại tư duy theo quán tính, chính nàng cũng không biết tại sao khi gặp nguy hiểm, mình lại sẽ tự giác trốn sau lưng nam nhân vô sỉ này.
Nếu như nhất định phải nói rõ thì chính là, khí tức Vân Phi Dương phát ra có thể để nàng cảm giác an toàn.
– Tiểu tử.
Người cầm đầu có dáng người khôi, ngô lạnh lùng nói:
– Dám đả thương người của Hỏa Quyền trại ta, còn muốn yên ổn rời đi?
Pháo cầu viện không chỉ có thể cầu viện còn có thể truyền hình ảnh cho người khác, dù người không biết tính huống cụ thể nhưng cũng đã hiểu đại khái.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta thương tổn rất nhiều người, ngươi nói người nào?
Lời này rất phách lối, rất trang bức.
Hỏa Quyền cười lạnh nói:
– Chính là đám người mà ngươi vừa đả thương khi vào sơn lâm.
– Ngươi nói là đám giặc cướp kia.
– Không sai.
– Người do ta đả thương.
– Ngươi là lão đại bọn họ? Vậy ngươi cũng là giặc cướp?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Hỏa Quyền lạnh lùng nói:
– Ta không phải giặc cướp.
Trong khu vực rừng núi đầy hung thú này, giặc cướp không chỉ có một nhóm, tỉ như lúc trước đầu mục giặc cướp, hắn và các huynh đệ là một đoàn đội, có trại riêng.
Mà những người tự xưng Hỏa Quyền này thành lập Hỏa Quyền trại, không phải vì cướp bóc mà vì làm ô dù cho rất nhiều giặc cướp.
Nói đơn giản.
Giặc cướp phương viên mấy vạn dặm quanh đây muốn an ổn ăn cướp thì nhất định phải trả tiền thuế cho hắn hàng năm.
Nếu như trong lúc đó, gặp phải phiền phức khó giải quyết, Hỏa Quyền đã thu tiền trà nước thì tất nhiên sẽ mang theo các huynh đệ ra mặt giải quyết.
Giặc cướp thu nhập dựa vào ăn cướp, Hỏa Quyền trại thu nhập dựa vào giặc cướp.
– Ngươi không phải giặc cướp?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Hỏa Quyền lười giải thích, chỉ Phi Uyển Như sau lưng, thản nhiên nói:
– Hỏa Quyền ta từ trước đến nay không đánh nữ nhân, mau rời khỏi đây.
“Xoát!”
Trăm tên thủ hạ vô cùng ăn ý tránh ra.
Xem ra, việc nhường đường cho nữ nhân không phải chỉ làm qua một lần.
Phi Uyển Như không tin, nàng thủy chung cho rằng, đám người này cùng một đám với giặc cướp lúc trước, cho nên vẫn cảm thấy tránh sau lưng Vân Phi Dương an toàn hơn.
Vân Phi Dương nói:
– Nơi này không có chuyện của cô, đi trước đi.
– Ta không đi.
Phi Uyển Như nói.
Dù mình thật có thể yên ổn rời đi, nàng cũng sẽ không đi.
Bởi vì vô luận ở Vọng Hải thành hay tiến về Đông Vực, thậm chí ở đây, mình luôn được nam nhân này bảo hộ, nhiều lần hóa giải nguy cơ.
Lúc này bỏ hắn mà đi, không phải là một quyết định sáng suốt.
Vân Phi Dương cười nói:
– Sư tôn cô không có nói cho cô rằng dù gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào đều phải tự sống sót à?
Phi Uyển Như khẽ giật mình.
Sư tôn của nàng không nói lời này, nhưng có nói vài câu tương tự.
– Đừng có trẻ con nữa.
Vân Phi Dương nói:
– Nhanh đi, chờ ta ở đống đá lớn cách đây vài dặm, ta rất nhanh sẽ đến tìm.
Thanh âm ôn nhu như nam nhân đang quản giáo nữ nhân của mình.
Gia hỏa đáng giận.
Ta và ngươi có quan hệ gì đâu mà dùng loại khẩu khí này nói chuyện với ta!
Vốn còn muốn kiên trì, Phi Uyển Như lập tức lách qua Vân Phi Dương, nổi giận đùng đùng rời đi.
Hỏa Quyền và một đám thủ hạ cũng không có làm khó nàng, để nàng rời đi.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tính khí nữ nhân này của ta có chút trẻ con, để chư vị chê cười rồi.
Mới vừa đi ra, Phi Uyển Như nghe hắn kiểu nói này, lửa giận càng lớn, tốc độ càng nhanh hơn, đồng thời nắm đôi bàn tay trắng như phấn, nói thầm.
– Gia hỏa vô sỉ, tốt nhất chết ở chỗ này đi!
Đi không được bao lâu, phía trước xuất hiện một đống đá lớn chồng chất lên nhau.
Phi Uyển Như dừng lại, quay lại liếc nhìn u ám sơn lâm, hơi chút trầm ngâm sau đó tiếp tục đi tới.
Chỉ là.
Mới đi được hơn mười bước, nàng lại lui về.
“Hừ.”
Phi Uyển Như ngồi trên tảng đá, nói thầm.
– Gia hỏa đáng giận, ta không phải đang chờ ngươi, ta muốn đợi nhặt xác cho ngươi.
“Oanh! Oanh!”
Đúng vào lúc này, phía sau truyền đến âm thanh đánh nhau.
Phi Uyển Như nghe được thanh âm, đôi mắt đẹp xẹt qua một tia lo lắng, lại đè ép suy nghĩ ngồi lại tại chỗ không nhúc nhích.
Phi! Phi! Phi!
Gia hỏa vô sỉ kia, có cái gì mà phải lo lắng.
Tâm lý nghĩ như vậy, nhưng khi tiếng đánh nhau ngày càng vang, ngày càng nhiều lần, trái tim nhất thời theo treo lên cao.
Một lúc sau.
Thanh âm ngày càng yếu, cho đến khi biến mất.
Phi Uyển Như đứng lên, nội tâm giãy dụa kịch liệt một hồi, nàng vẫn quyết định trở về nhìn xem tình huống.
Rất nhanh, nàng đi vào khu vực lúc trước bị ngăn cản, nơi đó cây cối nghiên ngả, mặt đất hiện ra từng vết nút, trong không khí tản ra Hỏa thuộc tính nồng đậm.
– Người đâu?
Phi Uyển Như không thấy được Vân Phi Dương cũng không thấy nam nhân tự xưng Hỏa Quyền, càng không thấy được trên dưới một trăm người kia.
Khu vực này vừa mới chiến đấu xong, giờ lại không có vật gì, chỉ còn khí tức quỷ dị.
– Sẽ không phải đồng quy vu tận chứ?
Phi Uyển Như suy đoán rồi tìm kiếm xung quanh một phen, nhưng vẫn không có bất kỳ phát hiện nào, nàng chỉ có thể ủ rũ rời đi.