Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1663
Chương: Nếu Như Ta Thừa Nhận
Chân Vũ Thần Vực, núi cao bao trùm, rất nhiều võ giả thường xuyên ẩn hiện nhằm mục đích giết hung thú trong này kiếm Tinh Hạch để đổi lấy Tiên Thạch hỗ trợ cho việc tu luyện.
Có người giết hung thú lấy Tinh Hạch thì cũng có tồn tại loại nghề chuyên đi cướp, cướp thành quả lao động của người khác.
Hơn hai mươi võ giả hung thần ác sát đột nhiên xuất hiện trước mặt Phi Uyển Như là những tên cướp hoạt động trong khu vực này.
Không giống với đại lục và hạ Giới, thực lực bọn hắn đều phi thường cường hãn, tên cướp cầm đầu có tu vi Chuẩn Tiên đại viên mãn, thực lực của mấy tên thủ hạ đều là Chuẩn Tiên trung, hậu kỳ.
Số lượng này, cảnh giới này.
Nếu như xuất hiện ở hạ Giới, tuyệt đối là cấp độ hủy diệt.
Sau khi biết được bọn người này là giặt cướp, Phi Uyển Như nhíu mày.
Nàng vô thức lui lại một bước, lại phát hiện mình đã bị bọn họ bao vây, muốn chạy trốn cũng không được.
Trời ạ.
Tại sao mình lại xui xẻo như vậy!
Lần trước đi ăn trộm thì bị Hướng gia phát hiện.
Sau đó lại gặp phải một tên vô sỉ tới cực độ, một mực bám theo mình nhất định không bỏ.
Bây giờ vừa đến Đông Vực, mới tiến vào sơn lâm thì lại gặp được một đám cướp có thực lực cường hãn.
Trong lòng Phi Uyển Như đắng chát.
Đúng rồi!
Tên kia vẫn còn đi theo mình.
Trong lòng Phi Uyển Như vui vẻ, vội vàng quay đầu nhìn lại thì lại phát hiện tên vô sỉ một mực bám theo mình đã biết mất không thấy bóng dáng.
Tên kia đâu?
Chẳng lẽ sau khi nhìn thấy bọn cướp có đông người liền chạy mất?
Nghĩ đến đó.
Phi Uyển Như mất hết can đảm.
“Hắc hắc.”
Tên cướp cầm đầu có tướng mạo xấu xí, hèn mọn nói:
– Tiểu lão bà, theo lão tử trở về làm áp trại phu nhân đi, thế nào?
Khi đang nói chuyện, hắn bước từng bước tới, trong ánh mắt toát ra vẻ ɖâʍ đãng.
Phi Uyển Như thấy thế, vội vàng lại lui lại một bước.
Những tên thủ hạ ngăn phía sau tiến lên phía trước, thu nhỏ khoảng cách nàng có thể lui lại đi không ít.
Tên cướp cầm đầu nhếch miệng cười nói:
– Ngươi đang cảm thấy sợ ta, phải không?
Nói thật, tên này có tướng mạo xấu xí lại hung thần ác sát, cho dù hắn có là người đứng đắn thì cũng rất khó để người khác có hảo cảm.
– Đừng… đừng tới đây
Phi Uyển Như quát to.
Bị một đám giặc cướp vây lại trong trốn núi hoang rừng vắng, nàng đã ý thức được mình đang trong tình cảnh vô cùng nguy hiểm nên đã đưa ra quyết định cho kết cục xấu nhất, đó là… Nếu bị bọn cướp này làm loạn, nàng sẽ tự sát để bảo vệ trong sạch.
“Ha ha ha.”
Tên cướp cầm đầu cười to.
– Lão tử thích xem bộ dạng sợ hãi của nữ nhân nhất, cô càng sợ hãi thì lão tử lại càng hưng phấn!”
“Chậc chậc.”
– Thật sự là một sở thích biến thái.
Đột nhiên, từ trên cây truyền đến thanh âm.
Bất kể tên cầm đầu đang bước đi, Phi Uyển Như đang lo lắng hãi hùng hay đám tiểu đệ đều giật mình.
Bọn họ ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, chỉ thấy một tiểu ca anh tuấn tiêu sái ngồi trên cành cây, trên mặt hiện ra vẻ mỉm cười vui vẻ.
– Công tử!
Phi Uyển Như mừng lớn hô.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Trên đường tiến về Đông Vực nàng ta một mực cố gắng cách xa mình, bây giờ gặp được nguy hiểm thì mở miệng hô công tử.
– Nữ nhân ngu ngốc.
Vân Phi Dương lên tiếng.
– Lúc trước ta đã cảnh cảnh cáo cô rồi, đổi một con đường khác đi. Vậy mà hết lần này tới lần khác không nghe, hiện tại gặp được phiền phức rồi đó.
Phi Uyển Như nhất thời im lặng.
Thì ra tên này bảo mình đổi một con đường khác là do hắn đã phát hiện ra đường này có giặc cướp.
Ngươi không nói rõ, ta làm sao biết!
Tuy nội tâm Phi Uyển Như sụp đổ nhưng vẫn làm bộ dáng tiểu nữ, lấy cầu ánh mắt cầu xin mà nói:
– Công tử, cứu ta!
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương nhún nhún vai nói:
– Ta chỉ cứu người có quan hệ với ta, từ trước đến nay đều mặc kệ người ngoài..
– Ngươi…!
Phi Uyển Như tức giận không nói ra lời.
Nhưng nghĩ lại, nguy hiểm trước mắt chỉ có thể dựa vào hắn cho nên nàng miễn cưỡng cười vui nói:
– Ngươi đã nói, ta là một nửa khác của cuộc đời mà ngươi một mực chời đợi mà.
– Cô thừa nhận?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Phi Uyển Như hàng vạn lần không muốn thừa nhận, nhưng bây giờ chỉ có thể nắm chặt đôi bàn tay trắng như phấn, gian nan nói:
– Ta nhận!
“Xoát!”
Vân Phi Dương tiến đến bên người nàng, cười nói:
– Ngươi phải nói thừa nhận hoặc không phải nhận.
ể ầPhi Uyển Như cúi đầu đáp.
– Ta…ta thừa nhận.
“Ba.”
Vân Phi Dương đưa tay vịn vai thơm của nàng, đi về phía trước hai bước, quét mắt một vòng, nói:
– Yên tâm, có ta ở đây không ai có thể khi dễ cô.
Câu nói này rất ấm áp, Phi Uyển Như bỗng nhiên cảm thấy rất an toàn, sau đó đột nhiên hoảng hốt.
“Ha ha ha.”
Tên cướp cầm đầu cười to một tiếng, tiếp theo ánh mắt âm trầm, nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.
– Có vấn đề gì?
Vân Phi Dương cười cười.
“Phi.”
Tên cướp cầm đầu quát.
– Một tên Chuẩn Tiên sơ kỳ nho nhỏ cũng dám xuất hiện đòi làm anh hùng, ngươi ngại mình sống quá lâu rồi à?
Vân Phi Dương lắc đầu, nhẹ nhàng giơ tay lên nói:
– Ta cho các ngươi một cơ hội, tại đếm từ một đến ba, giao toàn bộ Không Gian Giới Chỉ trên người bọn ngươi ra, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
“Ha ha ha.”
Tên cướp cầm đầu cười to.
– Ngày hôm nay thật may mắn, đụng phải một tên gà mờ đòi cướp lão tử.
– Một.
Vân Phi Dương hô tiếng thứ nhất.
Tên cướp cầm đầu không thèm để ý, trong ánh mắt toát lên vẻ xem thường.
– Hai.
Đám thủ hạ nắm chặt bàn tay, có người lấy ra binh khí, tản mát ra sát cơ.
– Ba.
Vân Phi Dương nói.
– Anh em.
Tên cướp cầm đầu vung tay lên ra lệnh.
– Chém tiểu tử này thành trăm mảnh cho ta.
“Bành!”
Tiếng động mạnh vang lên, âm thanh chấn động rừng núi.
Phi Uyển Như đứng phía sau che miệng, đôi mắt đẹp lóe ra vẻ khó tin.
Tên cướp cầm đầu đang bảo trì một khoảng cách nhất định với Vân Phi Dương đột nhiên thấy Vân Phi Dương đã đứng trước mặt hắn, một quyền đấm vào ngực hắn, máu tươi rơi xuống mặt đất.
Bất ngờ… Xuất thủ… Nặng tay!
Sau khi cảm nhận được cơn đau nhức kịch liệt trên cơ thể mình, nụ cười của tên cầm đầu ngừng lại, khuôn mặt vặn vẹo.
“A!”
Giữa rừng núi, một tiếng kêu thảm vang lên khiến người ta rùng mình.
Bọn thủ hạ chuẩn bị ra tay trợn mắt há hốc mồm.
Lão đại, cường giả Chuẩn Tiên đại viên mãn lại bị một tên tiểu tử chưa hiểu sự đời tung một quyền đánh bay, quả thực không dám tưởng tượng!
Trong chốc lát.
Đám cướp nghĩ đến một chuyện, kẻ này cũng không phải Chuẩn Tiên, tuyệt đối là Tiên Nhân!
Vô luận dưới Đại Lục hay Hạ Giới, Vân Phi Dương đều gặp phải giặc cướp, nhưng kết quả chỉ ngược lại, toàn hắn ăn cướp của người ta.
Lần này vừa tới Đông Vực đã thấy một đám cướp. Hiên nhiên, bọn hắn cũng không tránh khỏi số mệnh bị cướp ngược, từng tên thống khổ ngã trên mặt đất, không gian giới chỉ bị cướp đi.
Sau đó Vân Phi Dương cùng Phi Uyển Như phiêu nhiên rời đi.
– Đại… đại ca
Một tên thủ hạ che ngực đi đến chỗ tên cầm đầu bị đấm xuyên ngực đang năm trên mặt đất. Mà tên cầm đầu thì lộ sắc mặt tái nhợt, nhưng cũng may không bị tổn thương ở chỗ hiểm nên tạm thời giữ được một mạng.
– Đáng… đáng giận.
Sau khi sử dụng thuốc chữa thương, đầu lĩnh phẫn nộ nói.
– Thông thông báo cho đại đương gia, đừng để cho tiểu tử kia chạy mất.
Thủ hạ tuân lệnh, lấy từ trong ngực ra một vật giống như cây nến.
“Ba.”
Hắn vỗ nhẹ, một tia sáng bay lên bầu trời, sau khi đạt đến độ cao nhất định thì lấp lóe một tia sáng có năm góc cạnh như ngôi sao.
Đây là pháo hiệu cứu trợ, tất cả võ giả cách đó vạn dặm đều có thể nhìn thấy rõ ràng.