Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1662
Chương: Đến Đông Vực
Vân Phi Dương đã từng ngưng tụ ra trung phẩm tiên thạch từ tinh hạch chuẩn tiên sơ kỳ, cũng đã từng thử nghiệm từ tinh thạch cấp cao hơn ngưng tụ ra thượng phẩm tiên thạch.
Nhưng vì đạo hạnh quá thấp mà không thành công, cho đến hôm nay, chưa thể luyện chế được Tiên thạch thượng phẩm.
Đường đến Đông Vực rất xa, cho nên hắn có thời gian bắt đầu luyện chế thượng phẩm tiên thạch, thứ nhất, Đạo Ý mạnh hơn lúc trước, trải qua luyện chế rất nhiều trung phẩm Tiên thạch, thủ pháp thành thạo hơn nhiều.
Bên trong Tạo Hóa Chi Giới.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, trước người bày ra từng đống tinh hạch chuẩn tiên trung kỳ.
ấ ề ắ ể ố ổ ồTất cả đều là tích góp của hắn, tích góp ngày tháng năm dài mới có thể được con số khổng lồ.
Đương nhiên, bên cạnh còn có một nhóm tinh hạch, cấp bậc đến hậu kỳ, đại viên mãn, thậm chí Tiên nhân.
Hiện tại, Vân Phi Dương phải làm là lấy tạo nghệ ngưng luyện tiên thạch của mình dò xét xem mình có thể ngưng luyện ra thượng phẩm tiên thạch từ tinh hạch chuẩn tiên trung kỳ hay không.
Chỉ tiếc là.
Sự tình không tốt như hắn tưởng tượng, qua ngày luyện chế, hắn dựa vào tinh hạch chuẩn tiên trung kỳ, nhưng mà vẫn ngưng tụ ra trung phẩm tiên thạch.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Xem ra, chỉ có thể sử dụng tinh hạch cấp cao hơn để thử nghiệm.
Tâm niệm của hắn vừa động, triệu hoán tinh hạch chuẩn tiên hậu kỳ ra, luyện chế một phen nhưng vẫn ra Tiên thạch trung phẩm.
Không biết làm thế nào khác, Vân Phi Dương chỉ có thể sử dụng tinh hạch chuẩn tiên đại viên mãn nhưng kết quả vẫn thất bại.
Giá trị của thượng phẩm Tiên thạch, trung phẩm Tiên thạch xa xa không thể bì nổi.
Dù thiên phú ngưng luyện tiên thạch của Vân Phi Dương rất nghịch thiên nhưng vẫn không đủ khả năng dựa vào tiên thạch chuẩn tiên để ngưng luyện.
Dường như đã ý thức được điều này.
Vân Phi Dương vung tay lên, lấy tinh hạch Tiên nhân sơ kỳ ra.
“Vù vù!”
Tiên niệm thả ra, dung nhập vào trong.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương nói thầm.
– Tinh hạch cấp Tiên Nhân quả nhiên Chuẩn Tiên không thể bì.
Nghịch Thiên Quyết và Ngưng Đạo Quyết đồng thời thi triển, bắt đầu câu thông với năng lượng bên trong, từng chút thâm nhập mổ xẻ, chậm rãi dẫn dắt.
Quá trình này phải cẩn thận từng li từng tí, bởi vì chỉ cần có chút sơ sẩy thì phí công nhọc sức.
Dần dần, năng lượng bên trong tinh hạch dung nhập vào bên trong Tiên thạch rỗng, độ tinh khiết và mức độ rõ ràng mạnh hơn lấy ra từ tinh hạch Chuẩn Tiên.
– Có hi vọng.
Vân Phi Dương vui mừng.
Sau đó hắn lại tiếp tục lấy ra khối tinh hạch thứ hai, bắt đầu từng bước.
Mấy ngày sau.
Quanh thân Vân Phi Dương là từng viên tinh hạch, chúng mất đi hào quang, Tiên thạch trống không thì hoàn toàn lóe lên ánh sáng.
Từ độ sáng bóng đến xem, viên Tiên thạch này tuyệt không phải Trung phẩm!
“Xoạt!”
Vân Phi Dương nắm trong tay, cảm thụ Đạo ý dồi dào bên trong mạnh hơn Trung phẩm Tiên thạch gấp mấy lần, khóe miệng hiện ra nụ cười.
Trải qua ngưng luyện tinh hạch không đồng đẳng cấp, hắn rốt cuộc dựa vào tinh hạch Tiên nhân sơ kỳ ngưng tụ ra một viên thượng phẩm Tiên thạch.
Bất quá, giá có chút lớn.
Chỉ riêng ngưng luyện ra một viên đã hao phí năm trăm viên tinh hạch Tiên Nhân sơ kỳ, mếu hối đoái thành tinh hạch Chuẩn Tiên sơ kỳ, tuyệt đối là một số lượng cực kỳ lớn.
– Muốn tạo ra số lượng lớn thì có chút khó khăn.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Thời gian không là vấn đề, chủ yếu là tinh hạch Tiên nhân rất khó lấy được.
– Chỉ có thể tìm trong biển.
Vân Phi Dương trở lại ngoại giới, trong lúc đi đường, thường xuyên nhảy vào trong biển, tìm kiếm hải thú Tiên nhân để lấy tinh hạch đẳng cấp cao.
Rất khó tìm!
Bên trong một vùng biển, hảo thú chuẩn tiên nhiều không kể xiết, nhưng cấp Tiên nhân vẫn ít đến đáng thương.
Vân Phi Dương chạy năm ngày mới miễn cưỡng tìm gần đủ năm trăm viên tinh hạch Tiên nhân, tiến vào Tạo Hóa chi giới luyện chế ra một viên Tiên thạch thượng phẩm.
Nói thật.
Như vậy đã rất giỏi.
Bởi vì ngưng luyện sư muốn ngưng luyện một viên thượng phẩm Tiên thạch, dù cấp bậc hay số lượng tinh hạch đều cao hơn hắn rất nhiều.
Nếu như tin tức Vân Phi Dương ngưng luyện ra thượng phẩm Tiên thạch truyền đi, tuyệt đối sẽ được tôn trọng cực độ, các đại tiên tông cũng tranh nhau lôi kéo.
Dù sao, chi phí làm ra thượng phẩm Tiên thạch quá cao, quá hiếm hoi, Ngưng luyện sư có thể luyện chế được đã ít lại càng ít.
Nhưng Vân Phi Dương cũng không biết điều này.
Lúc này hắn đang hướng về Đông vực, đặt toàn bộ tâm tư vào việc săn giết hải thú cấp bậc cao và luyện chế Tiên thạch.
…
Từ Tây Nam Vực đến Đông Vực, đường xá rất rất dài.
Cho dù nắm giữ Tiên thú như Thôn Vân Bạch Long kéo xe phi hành, cũng hao phí hai tháng sau mới đi tới Đông Vực.
Trong khoảng thời gian đi đường, rất nhiều lần lao vào biển lùng giết hải thú, lấy tinh hạch phẩm chất cao để luyện chế Tiên thạch, tổng cộng thu được 30 viên thượng phẩm Tiên thạch.
Đây là vì ở sâu trong Hải Vực, hải thú cấp Tiên nhân tăng nhiều, nếu không rất khó ngưng luyện ra nhiều như vậy.
“Xoạt!”
Thất thải Lưu Vân Xa từ từ hạ xuống, ngừng ở một bờ biển, Vân Phi Dương thu hồi, lại ra lệnh Thôn Vân Bạch Long biến nhỏ.
Đông Vực không thể so với Tây Nam Vực, diện tích vừa lớn, Vương thành lại nhiều, thậm chí còn có Đế Thành, có thể nói cao thủ nhiều như mây.
Phải giữ khiêm tốn, để tránh bị cường giả để mắt tới.
– Uyển Như.
Vân Phi Dương cười hỏi.
– Đến đông vực, cô có tính toán gì?
Phi Uyển Như không lạnh không nhạt nói:
– Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, hai ta vĩnh viễn không gặp lại.
– Không được.
Vân Phi Dương nói:
– Cô cầm ngọc bội đính ước của ta, chính là một nửa kia trong vận mệnh đã chú định của ta, làm sao vĩnh viễn không gặp lại chứ.
“A!”
Phi Uyển Như phát điên la to.
Dọc đường đi, khi Vân Phi Dương nhảy xuống biển lấy được tinh hạch, cũng thường xuyên nói chuyện này, chỉnh nàng gần như muốn tan vỡ.
Phi Uyển Như lấy ngọc bội ra ném qua.
– Trả lại cho ngươi!
Ngọc bội bay một vòng, trở về lại trong tay nàng, Vân Phi Dương cười nói.
– Đính ước ngọc bội đã cho cô, ta sẽ không lấy lại, hơn nữa cô cũng nhất định là một nửa kia của ta, là nhân duyên của ta.
– Ngươi…
Phi Uyển Như giận run người.
Thời khắc này, nàng vạn phần hối hận, hối hận ở trên đường phố bị hắn chiếm tiện nghi, hối hận vì thuận tay trộm ngọc bội.
– Được rồi.
Vân Phi Dương nhìn sắc trời một chút, nói:
– Thời gian cũng không còn sớm, chúng ta tìm một nơi trú chân đi.
Phi Uyển Như nói.
– Hai phân tán ra đi.
Vừa nói xong, đi trước một bước, hướng về sơn lâm bên bờ biển.
Vân Phi Dương lắc đầu đuổi theo, bất quá từ đầu đến cuối giữ một khoảng cách nhất định với nàng.
Phi Uyển Như phát điên nói:
– Chớ theo ta!
– Ta không đi theo cô.
Vân Phi Dương rất vô tội nói:
– Vừa dịp, ta cũng muốn đi đường này.
Phi Uyển Như không nói, chỉ có thể bước nhanh hơn.
Nhưng mặc nàng đo nhanh thế nào, Vân Phi Dương vẫn giữ khoảng cách nhất định cùng nàng.
Phi Uyển Như thỉnh thoảng quay đầu, trong lòng mặc dù căm tức, lại chỉ có thể tiếp tục đi đường, thậm chí ngay cả đường đi đều không đi thay đổi, bởi vì nàng biết, nam nhân này vô sỉ lắm, mình coi như đi như thế nào, cũng sẽ theo kịp.
ể- Uyển Như.
Vân Phi Dương mở miệng.
– Đi đường khác thôi.
– Ai cần ngươi lo!
Phi Uyển Như thở phì phò qua lại ở giữa núi rừng.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, lại cũng chỉ có thể theo sau.
Lại đi một đoạn đường nữa, trong rừng núi truyền ra thanh âm “Vèo vèo vèo”, từng đạo bóng đen xuyên tới xuyên lui trên ngọn cây.
Phi Uyển Như dừng lại, chuẩn bị hỏi dò tình huống, nhưng mà chỉ thấy mười mấy tên võ giả nhảy xuống từ trên cây.
“Hắc hắc.”
Một tên độc nhãn long khiêng đao, cười nói.
– Không nghĩ tới ở chỗ này bắt được một cô nàng xinh đẹp.
– Đại ca.
– Kéo về làm áp trại phu nhân cũng không tệ.
“Ha ha ha.”
Mọi người cười lớn.
Phi Uyển Như nhíu mày, nàng trong nháy mắt ý thức được, đám võ giả đột nhiên xuất hiện không phải thổ phỉ thì cũng là sơn tặc!