Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1660
Chương: Ngọc Bội Định Tình
Vân Phi Dương gọi Thất Thải Lưu Vân Xa và Thôn Vân Bạch Long ra bay lên rời khỏi Vọng Hải thành, thành chủ Thương Hiệt đương nhiên thấy hết toàn bộ một màn này.
Thậm chí còn chứng kiến nữ tặc bị Hướng gia truy nã.
Có thể ngồi trên xe của Chân công tử, quan hệ giữa hai người nhất định không tầm thường, cho nên Thương thành chủ chỉ có thể giả vờ không thấy, cũng không ra mặt tiễn đưa.
Người Hướng gia cũng nhìn thấy Phi Uyển Như, bọn họ không dám xông lên chất vấn hoặc giữ lại, hiển nhiên vẫn rất kiêng kị người tên Chân Đức Suất có thể nắm giữ Tiên thú này.
Cứ như vậy.
Dưới ánh mắt của các võ giả trong thành, Thất Thải Lưu Vân Xa chầm chậm rời khỏi Vọng Hải thành, cuối cùng biến mất ở chân trời.
Võ giả Hướng gia chỉ có thể nhận thua, không thể làm gì ngoài đứng đó nhìn lên.
“Hô!”
Xác nhận đã rời khỏi Vọng Hải thành, cũng không có võ giả nào đuổi theo, Phi Uyển Như ngồi trong xe, cả người triệt để trầm tĩnh lại.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta đã nói bảo vệ cô an toàn thì không ai dám động tới cô đâu.
Trang bức kiểu này, giả vờ rất không tệ.
Phi Uyển Như không nói, lấy ngọc bội trộm được ra, thản nhiên nói:
– Trả lại cho ngươi.
Vân Phi Dương không nhận lấy, mà cười nói:
– Cô nương, cô không biết lai lịch và tên của ngọc bội kia hả?
– Không biết, cũng không có hứng thú biết.
Phi Uyển Như nói.
Vân Phi Dương lắc đầu, nói:
– Vật này tên ngọc bội định tình, năm đó ta đi chùa miếu cầu nhân duyên được một cao tăng tặng, hắn nói nếu như trong trường hợp không phải do ta cố ý mà lại bị một nữ thí chủ lấy được, đó chính là một nửa khác của ta, chính là nhân duyên của ta.
Lừa gạt, đến cả mí mắt hắn đều không cần nháy một chút.
Phi Uyển Như Liễu Mi hơi nhíu mày, một dự cảm rất không tốt dâng lên.
Vân Phi Dương nói:
– Mới đầu ta không tin, nhưng ngày hôm qua, không phải cô trong lúc ta không để ý trộm ngọc bội đi sao, cái này giống như cao tăng nói là một nửa khác mà ta đau khổ tìm kiếm bây lâu nay.”
– Ngươi suy nghĩ nhiều.
Phi Uyển Như ném ngọc bội qua.
Vân Phi Dương vung tay lên, đánh ngọc bội trở về, lần nữa rơi vào trong tay nàng, chân thành nói:
– Cô trộm đi ngọc bội định tình của ta, chẳng khác nào trộm đi trái tim của ta.
” … “
Phi Uyển Như nhất thời im lặng.
Vân Phi Dương theo sát đi tới, nói:
– Có khả năng cô đã hiểu lầm ta, nhưng ta tin tưởng, chỉ cần cô tiếp xúc với ta một đoạn thời gian, tất cả sẽ rõ ràng, giữa ta với cô nhất định là nhân duyên trời sinh.
– Dừng xe!
Phi Uyển Như nói.
Vân Phi Dương như nàng mong muốn, dừng Thất Thải Lưu Vân Xa ở giữa một rừng núi trống trải, nói:
– Ta muốn đi Đông Vực, nếu như cô không muốn cùng đi thì giờ có thể xuống.
“Xoát!”
Phi Uyển Như nhảy xuống xe, cũng không quay đầu lại rời đi.
– Nữ nhân này!
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, nhưng mà không có để trong lòng, thúc đẩy Thôn Vân Bạch Long bay lên trời.
Với hắn mà nói, vừa rồi chỉ đơn giản nhàm chán nên muốn trêu chọc nữ nhân này một chút, nàng đã không chấp nhận thì hắn cũng không thể khóc lóc van nài quấn lấy nàng.
“A!”
Đột nhiên, phía dưới truyền đến tiếng thét chói tai.
Vân Phi Dương phóng thích Tiên Niệm, sau đó nhìn thấy một đám hung thú cấp cao đang điên cuồng đuổi theo nữ nhân kia.
– Hỗn đản!
Phi Uyển Như vừa chạy trốn, vừa ngẩng đầu nhìn lên trên không, gần như sụp đổ hô lớn:
– Tại sao ngươi lại dừng xe ở trong núi rừng xung quanh toàn là hung thú thế hả?!”
– Là cô muốn ta ngừng mà.
Vân Phi Dương giả vờ vô tội trả lời.
” … “
Phi Uyển Như phát điên, vì mạng sống, lấy tốc độ cực nhanh chạy trốn.
– Này.
Vân Phi Dương hô:
– Có muốn ta hỗ trợ hay không?
– Quỷ mới để ngươi giúp!
Phi Uyển Như không có để ý tới hắn, ỷ vào thân pháp không tệ của mình xuyên qua rừng núi, ý đồ vứt bỏ mấy chục con hung thú đằng sau.
Nhưng hung thú theo đuổi mãi không bỏ, cấp bậc đều là Chuẩn Tiên hậu kỳ trở lên, muốn đuổi theo nàng chỉ là vấn đề thời gian.
– Đáng giận!
Phi Uyển Như cũng ý thức được tình cảnh của mình, nàng muốn kêu nam nhân kia trợ giúp, nhưng lại xấu hổ không dám mở miệng.
– Này.
Vân Phi Dương bộimang theo xe, thủy chung bay trên đầu nàng, lần nữa mở miệng nói:
ấ ố ồ ổ ắ ố ế ề- Lấy tốc độ này của cô, chạy một hồi nữa sẽ bị chúng nó đuổi kịp, cân nhắc kỹ chưa, muốn theo ta cùng tiến về Đông Vực hay không?
Phi Uyển Như chỉ chờ chờ hắn nói câu này, cho nên vội vàng nói:
– Tốt! Tốt! Chúng ta cùng đi Đông Vực!
“Vù vù!”
Vừa dứt lời, giữa bầu trời tràn ra một khí tức bá đạo.
Đám hung thú đang phi nước đại cảm nhận được khí tức này lập tức bị dọa cứng người, hoảng sợ chạy trốn bốn phía.
– Cái này?
Phi Uyển Như khẽ giật mình.
Nam nhân kia chỉ bạo phát khí thế mà đã có thể làm cho số lớn hung thú kinh sợ bỏ chạy, thực lực không khỏi quá kinh khủng.
“Xoát!”
Đột nhiên, một cỗ hấp lực cường đại bạo phát.
Nàng khó có thể khống chế thân thể, bay lên trên, sau khi ổn định thân thể thì nàng đã ngồi trong xe.
Vân Phi Dương bắt chéo chân, cười nói:
– Tha thứ ta nói thẳng, với chút tu vi ấy của cô, đừng nói đi Đông Vực, dù ở bên ngoài dã ngoại Tây Nam Vực cũng rất khó sống sót.
– Ai cần ngươi lo.
Phi Uyển Như lườm hắn một cái, co người lại theo thói quen.
Vân Phi Dương lắc đầu, câu thông Thôn Vân Bạch Long, lấy tốc độ cực nhanh bay về hướng Đông.
Ngàn dặm bên ngoài Vọng Hải thành chính là biển lớn xanh thẳm.
Trên mặt biển mênh mông mơ hồ có thể nhìn thấy mấy chiếc thuyền quy mô khá lớn.
Những thứ này không phải thuyền phổ thông, chúng nó được chế tạo từ chất liệu đặc thù, còn được các loại trận pháp gia trì cho nên có thể so với Chí Bảo Chuẩn Tiên sơ kỳ.
Tây Nam Vực thông hướng Đông Vực, phải vượt qua Vô Tận Hải Vực, đơn thuần dựa vào võ giả phi hành rất khó làm được, cho nên phải mượn nhờ những tàu thuyền đặc thù thế này mới có thể.
Thuyền chạy trên mặt biển chính là hướng về Đông Vực.
Phi Uyển Như chống tay lên cửa sổ xe trước, nhìn con thuyền phía dưới, trong lòng muôn vàn suy nghĩ.
Nếu không gặp được nam nhân này, nàng muốn đến Đông Vực cũng sẽ tốn hao không biết bao nhiêu Tiên Thạch ngồi trên thuyền kia, trải qua mấy tháng xóc nảy mới có thể tới Bỉ Ngạn.
– Má ơi!
– Trên kia là cái gì vậy?
Trên thuyền, võ giả nhìn thấy Thất Thải Lưu Vân Xa.
Nhưng bởi vì tốc độ quá nhanh, chỉ cảm thấy một đạo lưu quang, nhưng đến cùng là cái gì thì căn bản không có thấy rõ ràng.
“Hưu!”
Xe biến mất với tốc độ cực nhanh, lưu lại cho mọi người chấn kinh thật sâu.
– Mẹ nó.
– Người nào trâu như vậy, dám dùng phi hành Chí Bảo để đi trên biển!
– Chẳng lẽ không biết trên vùng biển tiến về Đông Vực có rất nhiều bình chướng thiên nhiên, một khi phi hành Chí Bảo đi vào sẽ tiếp nhận rất nhiều gặp trắc trở hay sao?
Mọi người nhao nhao nghị luận.
Vân Phi Dương đã bay khỏi rất xa nghe thấy bọn họ nói, lầm thầm trong miệng: – Tấm chắn thiên nhiên?
Phi Uyển Như nguyên bản co lại thành một đoàn đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng cả kinh hô.
– Mau mau dừng lại, không được phi hành ở trên biển!
Vừa dứt lời, sắc trời trong nháy mắt tối xuống, xung quanh bị từng tầng sương mù bao phủ.
“Xong.”
Phi Uyển Như phát điên nói:
– Chúng ta đã tiến vào trong tấm chắn thiên nhiên.
Vân Phi Dương nhíu mày, giờ phút này hắn đã ý thức được, mình và xe tiến vào khu vực bị sương mù bao phủ, Tiên Niệm tràn ra khoảng cách chỉ có mấy trượng.
“Vù vù!”
Đột nhiên, trên không truyền đến tiếng vang, kèm theo là kim sắc quang mang yếu ớt.
Đây là ánh lôi, chúng nó ấp ủ lâu ngày trong sương mù dày đặc, cuối cùng hình thành từng đạo lôi điện, ầm vang đánh xuống.
– Né tránh!
Vân Phi Dương quát.
“Rống!”
Thôn Vân Bạch Long gầm nhẹ một tiếng, kéo theo Thất Thải Lưu Vân Xa lách qua từng đạo lôi điện.