Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1659
Chương: Chỉ Có Ta Mới Có Thể Bảo Vệ Cô An Toàn
– Cô cứ nói xem?
Đầu Vân Phi Dương nhẹ nhàng thấp xuống, cách khuôn mặt nhỏ đang thất kinh của mỹ nữ vô cùng gần, trong lúc mơ hồ có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt.
Nói thật.
Nhìn từ khoảng cách gần, nữ nhân thật rất đẹp.
Dù hình dáng hay mũi ngọc tinh xảo, thậm chí cái miệng anh đào nhỏ nhắn đều hoàn mỹ không tì vết, tựa như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc tinh tế.
“Hô!”
Mỹ nữ bởi vì sợ hãi mà thở khẽ vào tai hắn, làm cho Vân Phi Dương đã không gần nữ sắc thật lâu, tâm thần hơi dập dờn.
Nam nhân sao.
Dưới loại tình huống này, có thể chống đỡ mỹ nữ dụ hoặc? Hiển nhiên không có khả năng.
– Cô nương.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng cười một tiếng, nói:
– Dung mạo cô rất đẹp.
Nếu như đổi lại trước kia, nghe được nam nhân tán dương khẳng định sẽ vui vẻ, nhưng bây giờ mỹ nữ bị ép dưới thân thể lại bị dọa sắp chảy nước xuống.
Mình bị trói buộc, bất lực phản kháng.
Nếu như đối phương thật muốn làm ra chuyện gì, mình thật sẽ bị khi dễ.
Vân Phi Dương không mốn thấy gặp nữ nhân khóc, nhất là nữ nhân xinh đẹp.
Hắn ngẩng đầu, giữ một khoảng cách với nàng, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, nói:
– Nói cho ta biết tên của cô.
Khẩu khí ẩn chứa một loại uy áp không cách nào phản kháng, phong phạm bá đạo, khiến cho mỹ nữ không tự chủ được bật thốt:
– Phi Uyển Như.
– Phi Uyển Như.
Vân Phi Dương xoát một cái đứng dậy, lùi ra sau mấy bước, tiêu sái ngồi phía trước cửa sổ, hai chân đan chéo nhau, cười nói:
– Tên này rất không tồi.
Hắn áp chế dục hỏa đang dâng lên trong lòng, không làm ra chuyện gì mất đi lý tính.
Sau khi Phi Uyển Như được giải thoát, đầu tiên âm thầm buông lỏng một hơi, sau đó vội vã đứng lên, chạy đến núp trong góc tường.
Dù cửa phòng cách chỗ nàng chỉ có mấy bước, nhưng nàng không đào tẩu, bời vì nàng biết, nam nhân này rất lợi hại, cho dù mình muốn trốn cũng tuyệt không có bất cứ cơ hội nào.
– Yên tâm đi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta sẽ không làm gì cô đâu.
Hắn là một người có nguyên tắc, coi trọng tình đầu ý hợp, sẽ không làm chuyện bá vương ngạnh thương cung.
Phi Uyển Như cũng không biết.
Nàng núp ở góc tường, khẽ cắn môi mỏng, hốc mắt ngậm nước mắt, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, tựa như một con thỏ trắng nhỏ bị kinh sợ.
Vân Phi Dương có chút tự trách.
Dù sao người ta cũng là một cô gái, vừa rồi mình trêu đùa như vậy, giống như có chút quá mức.
Hắn chỉ cửa nói:
– Cô đi đi.
Phi Uyển Như khẽ giật mình, nhưng vẫn theo bản năng đi về hướng cửa phòng.
Cho đến khi nàng mở cửa phòng ra, trong lúc săp thoát đi, lại nghe Vân Phi Dương nói:
– Hướng gia đã liên lạc Thành chủ, phong tỏa toàn bộ bốn cổng thành, đang lục soát khắp thành để tìm cô, ra khỏi khách sạn có khả năng sẽ lập tức bị bắt.
Phi Uyển Như ngừng bước, đứng yên tại chỗ.
Giờ phút này, nàng biết tình cảnh mình bây giờ rất nguy hiểm.
– Cô tốt nhất lưu ;ại nơi này.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Bởi vì hiện tại chỉ có ta mới có thể bảo vệ cô an toàn.
Phi Uyển Như bĩu môi, nhưng vẫn nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại, lần nữa co vào trong góc, cảnh giác nhìn nam nhân đáng giận trước mặt.
“Xoát!”
Vân Phi Dương nhảy xuống, cười nói:
– Cô cũng không ngốc lắm.
– Đừng, đừng tới đây!
Phi Uyển Như cả kinh hô, nàng co người lại càng chặc hơn.
Vân Phi Dương giống như không nghe thấy nàng nói, đi đến trước giường, lười biếng nằm xuống, hiển nhiên hắn muốn ngủ một giấc.
Thấy hắn không có xông về phía mình, Phi Uyển Như buông lỏng một hơi, tiếp theo nàng đứng lên chạy tới trước cửa sổ, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.
– Nữ nhân này…
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, nhưng cũng mở miệng nói:
– Trời sáng ta sẽ đi đến Đông Vực, sẵn tiện có thể mang cô rời khỏi Vọng Hải thành.
Phi Uyển Như khẽ giật mình, bật thốt.
– Ngươi muốn đi Đông vực?
– Làm sao?
Vân Phi Dương cười nói:
– Cô cũng muốn đi Đông Vực?
Phi Uyển Như che miệng, không nói nữa.
Vân Phi Dương cười nói:
– Lộ trình đến Đông Vực xa xôi, trong biển rộng lại nguy hiểm trùng điệp, nếu như cô nương muốn đi, hai người chúng ta có thể kết bạn đồng hành, cũng coi như có thể chiếu ứng lẫn nhau.”
Phi Uyển Như vẫn không nói.
Tâm lý còn nghĩ, cho dù mình đi Đông Vực thì cũng tuyệt không thể đi cùng tên vô sỉ này.
Thấy nàng không nói, Vân Phi Dương không nói thêm gì nữa, rất nhanh tiến vào mộng đẹp.
Tây Nam Vực và Đông Vực cách biển rộng vô tận, hắn cần dưỡng đủ tinh thần, đểvượt qua lộ trình dài dằng dặc này.
Phi Uyển Như núp ở cửa sổ, mới đầu nàng rất sợ hãi, sợ hãi nam nhân này lại đột nhiên đứng lên khi dễ mình, cho nên từ đầu tới cuối duy trì cảnh giác.
Nhưng không bao lâu, sau khi Vân Phi Dương truyền đến tiếng ngáy nhỏ nhẹ, tâm thần của nàng cũng dần dần buông lỏng.
Từ đêm qua đột nhập vào Hướng gia cho tới hôm nay, Phi Uyển Như một mực khổ cực chạy trốn, bây giờ tâm thần thư giãn, cỡ buồn ngủ mãnh liệt nhất thời xông lên đầu, rất nhanh núp vào góc tường ngủ mất.
“Hô!”
“Hô!”
Trong mơ mơ màng màng, nàng nghe được tiếng hít thở rất nhỏ tiếng.
Phi Uyển Như bản năng mở con mắt ra, phát hiện một gương mặt đang ngủ say mặt trong tầm mắt, cách mình gần vô cùng.
Đúng vào lúc này, nàng cũng ý thức được, mình đang ngủ trên giường.
“A!”
Trong phòng khách truyền đến tiếng thét chói tai.
Vân Phi Dương đang say ngủ nhất thời bị bừng tỉnh, thấy Phi Uyển Như đã biến mất khỏi giường, lần nữa núp vào trong góc tường, run rẩy nói:
– Ngươi ngươi…
Vân Phi Dương giải thích:
– Ta không muốn để cho cô ngủ trên mặt đất, cho nên mới ôm ngươi lên trên giường.
Phi Uyển Như không nói nhưng cũng khóc không ra nước mắt.
Sao mình lại ngủ quên chứ, tại sao bị hắn ôm lại không có chút cảm giác nào?
Bên ngoài sắc trời đã sáng, Vân Phi Dương đứng dậy.
Phi Uyển Như vẫn núp trong góc tường, cảnh giác nhìn nam nhân này.
– Đi thôi.
Sau khi Vân Phi Dương đơn giản chỉnh lý y phục, nói:- Ta mang cô rời khỏi Vọng Hải thành.
Nói xong hắn vung tay lên, bỏ đi kết giới phòng ngự bao phủ quanh phòng trọ, bước đi ra ngoài, mà Phi Uyển Như thì bán tín bán nghi đi theo.
Trời mới vừa sáng, trên đường phố hơi có vẻ hơi vắng vẻ, ngẫu nhiên có một vài võ giả đi qua.
Sức mạnh của Hướng gia cũng không nhỏ, sau khi liên lạc với thành chủ đã thiết lập trạm canh gác ở khắp các đầu hẻm.
Mới vừa từ khách sạn đi ra, Phi Uyển Như xa xa nhìn thấy võ giả Hướng gia kết bè kết đội, nhất thời thay đổi cẩn thận từng li từng tí, suy nghĩ có muốn lẩn trốn hay không.
“Xoát!”
Đột nhiên, bên người lấp lóe lưu quang, một chiếc xe bảy màu xuất hiện.
Phi Uyển Như khẽ giật mình, âm thầm kinh ngạc, phẩm chất của chiếc xe này chỉ sợ đã đạt tới cấp bậc Chuẩn Tiên.
Nàng lại nhìn Vân Phi Dương.
Suy đoán cách ăn mặc và tướng mạo của người này, có lẽ là một công tử ca đến từ một gia tộc lớn nào đó.
Vân Phi Dương nhảy lên xe, vươn tay cười nói:
– Lên đi.
Phi Uyển Như chần chờ.
Nàng rất lo lắng, nam nhân này sẽ khi dễ mình.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Dám trộm đồ của gia tộc lớn, hẳn không phải một người thiếu quyết đoán?
Phi Uyển Như không nói gì nhưng cũng nhảy lên.
Vân Phi Dương thu tay lại, bất đắc dĩ nhún vai, tiếp theo vung tay lên, chỉ thấy Thôn Vân Bạch Long giấu trong ống tay áo của hắn xuất hiện trước xe, hình thái nhất thời lớn lên không ít.
Phi Uyển Như chưa kịp ổn định thân thể nhìn thấy Tiên thú phát ra Long uy, đôi mắt đẹp lấp lóe kinh ngạc, tâm thần bị rung động thật sâu.
– Ngồi vững.
Vân Phi Dương nói.
Vừa mới nói xong, Thôn Vân Bạch Long kéo Thất Thải Lưu Vân Xa bay lên trời, trong mắt rất nhiều võ giả, dần dần bay khỏi Vọng Hải thành, hướng về phía biển rộng vô tận.