Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1658
Chương: Nữ Nhân Kia Là Tặc
Cuối con đường, mấy chục võ giả không chỉ có khí thế hung hăng, còn bộc lộ ra sát ý, điều này làm cho Vân Phi Dương nhất thời hiểu rõ, thì ra mỹ nữ này bị người đuổi giết.
Xem ra, ngày hôm nay ca không chỉ muốn diễn một vở kịch gặp gỡ bất ngờ, còn phải diễn một vở anh hùng cứu mỹ nữa.
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nhớ kỹ, lần sau đừng lỗ mãng, đụng phải người không dễ nói chuyện thì sẽ gặp phiền phức.
Mỹ nữ đau khổ cầu xin:
– Công tử, ngươi nhanh thả ra ta đi!
Vân Phi Dương cũng không có buông nàng ra, mà cười nói:
– Hai người chúng ta có thể gặp nhau như vậy, cũng coi như duyên phận, không bằng cùng đi ăn một bữa cơm đi.
Rất nhiều võ giả co giật khóe miệng.
Da mặt có thể đủ dày để nói ra những lời này, kẻ này tuyệt đối là cao thủ tình trường.
Phải.
Tài tán gái của Vân Phi Dương khá cao.
Nếu không, cũng sẽ không có nhiều nữ nhân đặt tâm tư trên người hắn.
Mỹ nữ cũng không ý thức được Vân Phi Dương đang cố ý trì hoãn thời gian, mà chỉ vội vàng nói:
– Ta có việc gấp, không cần ăn cơm.
Khi nói chuyện, nhìn về phía đám võ giả sau lưng ngày càng gần, có thể nói nóng lòng như lửa đốt.
– Tốt.
Vân Phi Dương cảm giác thời gian chênh lệch không nhiều, nói:
– Cô nương đã có việc bận, vậy thì Chân mỗ cũng không chậm trễ nữa, nếu như sau này gặp lại nhất định không được từ chối.
– Được, được.
Mỹ nữ vội đáp.
Nàng vẫn luôn đặt lực chú ý sau lưng, hoàn toàn không có để lời nói của Vân Phi Dương trong lòng.
“Xoát!”
Vân Phi Dương buông tay ra.
Sau khi được thả ra, mỹ nữ kia hung hăng liếc hắn một cái, sau đó thi triển thân pháp nhanh chóng nhanh rời đi.
Vừa đi không được bao lâu, đằng sau có mấy chục võ giả từ trong đám người xông lại.
Vân Phi Dương rất phối hợp tránh đường cho bọn hắn, sau đó nhẹ nhàng nâng tay lên, ngửi ngửi mùi thơm lưu lại trên mười ngón tay, khóe miệng lộ ra vẻ mỉm cười.
“Xoát!”
“Xoát!”
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, một thân ảnh màu đen phi nhanh qua.
ấ ể ế ấ ấ ổRất hiển nhiên, đây là mỹ nữ đã đâm vào người Vân Phi Dương, mà khi nàng biến mất sau hẻm, mấy chục tên võ giả từ phía sau đuổi tới.
Có thể do quen thuộc địa hình, trong quá trình những người này truy đuổi dần dần tản ra, ngăn trước mỗi đầu hẻm.
Mỹ nữ như ý thức được, nếu mình hoảng hốt chạy bừa sẽ bị bọn họ vây bắt nên chỉ có thể ngừng lại trốn ở một nơi bí mật gần đó, dựa lưng vào tường thở khẽ.
– Đáng giận!
– Nếu không phải tên kia, sao ta có thể rơi vào tình trạng này.
Nhớ tới lúc nãy trên đường phố, nam nhân kia chiếm tiện nghi của mình, trong lòng nàng dâng lên lửa giận.
– Nữ nhân kia ở đây!
– Đừng để nàng chạy thoát!
Đầu hẻm, mấy võ giả phát hiện nàng, hô to đuổi tới.
Mỹ nữ chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Khu vực này rất phức tạp, đường đi giống như mê cung, sau một hồi chuyển hướng, nàng cũng thuận lợi bỏ lại đám võ giả kia ở phía sau.
– Không được.
Mỹ nữ ẩn thân chỗ tối, thở dốc nói:
– Tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng bị bọn họ bắt được, nhất định phải nghĩ biện pháp mau chóng ra khỏi thành.
“Xoát!”
Nàng nhảy lên, biến mất tại chỗ.
Sau khi chạy qua nhiều con hẻm trong khu này, phát hiện những võ giả đang truy sát mình vẫn còn ở đó.
Không có cách nào.
Mỹ nữ chỉ có thể tiếp tục chạy trốn.
Nhưng không biết sao, đám võ giả kia đã phong tỏa hầu hết con hẻm, còn nàng tự nhiên có thể cẩn thận chạy trốn, nhưng thủy chung không cách nào xông ra ngoài được.
Mà ở bên ngoài, đồng bọn của đám võ giả cũng đuổi tới, nhân số từ mấy chục người mở rộng đến vài trăm người.
Trừ một vài võ giả canh ở đầu hẻm, còn lại đều tiến vào tìm tòi.
“Chậc chậc.”
Đứng trên nóc nhà, trước một ống khỏi, Vân Phi Dương thì thầm.
– Nàng đến cùng đã làm gì mà bị nhiều Võ Giả đuổi giết như vậy?
Tại một đầu hẻm, rất đống võ giả đến xem náo nhiệt.
Có người thấp giọng nói:
– Ta nghe nói, kho Chí Bảo của Hướng gia bị cướp sạch không còn gì, bây giờ phái nhiều võ giả phong tỏa các lối đi, nhất định đang tìm kẻ ăn trộm bảo bối.
– Không phải chứ?
Mọi người chấn kinh.
Hướng gia chính là danh môn đại tộc trong Vọng Hải thành.
Kho chí bảo nhà bọn hắn tuyệt đối sẽ có cơ quan trùng điệp, phòng bị sâm nghiêm, có người cướp sạch không còn, vậy thì bản lĩnh của tên trộm này rất không tầm thường.
– Nữ nhân kia là tặc?
Vân Phi Dương nghe được mọi người bàn luận, cười nói:
– Thú vị, thú vị.
– Không đúng.
Đột nhiên, sắc mặt hắn biến hóa, vô thức đưa tay sờ hông, phát hiện ngọc bội treo trên đai lưng đã không còn!
Ngọc bội là lúc trước hắn đi ngang qua thành nào đó, tốn hai viên hạ phẩm Tiên Thạch mua được, mục đích đương nhiên cũng vì phụ trợ thân phận công tử ca.
– Nữ nhân này.
Vân Phi Dương sụp đổ.
– Trộm lúc nào chứ?
Ngọc bội không thấy, hắn trước tiên nghĩ đến nữ nhân kia, dù sao cũng chỉ có nàng từng tiếp xúc gần gũi với mình.
“Hừ.”
Mỹ nữ núp trong bóng tối, cầm ngọc bội trong tay, thản nhiên nói:
– Gia hỏa đáng giận, tiện nghi của bản cô nương, sao có thể chiếm dễ như vậy.
Quả nhiên, đồ vật thật do nàng trộm.
Có thể thần không biết quỷ không hay thuận tay mang đi ngọc bội của hắn trước mặt trước, tuyệt đối là có bản lĩnh.
“Xoát!”
Mỹ nữ cất ngọc bội vào trong không gian giới chỉ, tìm hiểu bốn phía, ý thức được võ giả Hướng gia đang đến gần, hai chân thi triển thân pháp hướng về một con đường khác.
Nhưng.
Nàng vừa mới tới chỗ rẽ, lại kinh hãi thất sắc, bởi vì ngay phía trước đâm đầu đi tới một người, khoảng cách giữa hai người chỉ vẻn vẹn nửa trượng.
“Xoát!”
Trong lúc hốt hoảng, thân thể mỹ nữ dịch ra.
Nhưng người chặn đường nàng cũng trong cùng một lúc dịch ra giống nàng.
– Lại tới nữa hả?
Mỹ nữ phát điên không thôi.
Lúc này, cảnh vừa diễn qua trên đường bây giờ lần nữa hiện ra khiến người ta sụp đổ.
Không có cách, nàng chỉ có thể xuất thủ đánh tới một chưởng, đúng vào lúc này, cũng thấy rõ người chặn đường, rõ ràng là nam nhân lúc nãy vừa chiếm tiện nghi của mình!
Thấy nàng ngây người.
Vân Phi Dương như thiểm điện bắt lấy ngọc chưởng của nàng, dùng lực kéo xuống.
– Hả?
Võ Giả Hướng gia đang dò xét gần đó nghe được động tĩnh, vội vàng chạy tới nhưng lại phát hiện trong hẻm này không có vật gì, đành phải lắc đầu rời đi.
“Ngô ngô. “
Mà phía trên ngõ nhỏ đó lại truyền đến thanh âm.
Vân Phi Dương đứng trên hai tòa kiến trúc, hai chân giẫm lên mặt tường hai bên, một tay ôm lấy mỹ nữ, một tay bịt cái miệng nhỏ nhắn của nàng, cười nói:
– Nếu như cô nương không muốn bị võ giả Hướng gia bắt được thì tốt nhất chớ có giãy dụa.
Mỹ nữ không nói.
Vân Phi Dương thả người nhảy lên, nhảy đến trên nóc nhà, cấp tốc biến mất khỏi khu ngõ hẻm phức tạp.
Mỹ nữ thấy thế, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Võ giả Hướng gia tuyệt đối chiếm cứ tầm mắt trên không trung, hắn mang theo mình trắng trợn lao lên phía trên, sao có thể không gây nên bọn họ chú ý được?
“Xoát!”
Khi đang suy nghĩ, nàng cảm giác thân thể nhoáng một cái, lần nữa hoàn hồn thì đã phát hiện mình đang ở bên trong một gian phòng khách.
– Cô nương.
Vân Phi Dương buông nàng ra, cười nói:
– Trả ngọc bội cho ta.
Mỹ nữ ổn định thân thể, một mặt mờ mịt nói:
– Ngọc bội? Ngọc bội gì?
Vân Phi Dương sát đi tới, cười nói:
– Ở trước mặt ta, đừng giả bộ hồ đồ.
Khoảng cách hai người gần vô cùng, thiếu chút nữa là mặt chạm mặt.
Lúc này mỹ nữ bối rối lui lại.
Nhưng lui một bước, Vân Phi Dương lại tiến một bước, cho đến khi ép nàng đến góc giường, thuận thế đẩy nàng ngã lên giường.
Hai người một dưới, một trên, bốn mắt nhìn nhau.
Vân Phi Dương không kiêng nể gì cả, ánh mắt nhìn kĩ nữ nhân dáng người uyển chuyển kia, khóe miệng lộ ra một nụ cười xấu xa.
– Ngươi…
Hai tay mỹ nữ bị trói buộc, khó có thể tránh thoát, hoảng sợ nói:
– Ngươi muốn làm gì?!