Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1657
Chương: Cô Nương, Ngươi Không Sao Chứ?
Hành tẩu giang hồ nhiều năm, Vân Phi Dương đã thành thói quen dùng thân phận Chân Đức Suất, cho nên mới đến Vọng Hải thành, hắn lại lần nữa dùng cái tên này.
Thương Hiệt cười nói:
– Nhìn cách ăn mặt của Chân công tử, hẳn là nhân sĩ Tây Nam Vực chúng ta.
– Không sai.
Vân Phi Dương gật đầu.
Lúc còn ở Quan Phong thành, hắn dựa vào quan hệ thu được hai thân phận vĩnh cửu, một là Bách Lý Phi Dương, hai là Chân Đức Suất.
Thương Hiệt buồn bực.
Hắn rất ít rời khỏi Vọng Hải thành, nhưng cũng hơi có nghe thấy đối với các đại gia tộc, đại Tiên tông ở Tây Nam Vực, những chưa từng nghe nói đến Chân gia hoặc thế lực có quan hệ với chữ Chân.
– Chân công tử.
Thương Hiệt cười nói:
– Đây hẳn là lần đầu tiên ngươi đến Vọng Hải thành đi.
Mặc dù không cách nào xác định thân phận, nhưng có Thôn Vân Bạch Long cấp Tiên thú khẳng định không đơn giản, đương nhiên phải đối xử tốt.
– Không sai.
– Là đến du ngoạn, hay ra biển?
– Ra biển.
Thương Hiệt vốn định lại nói vài lời lời khách sáo.
Lại nghe Vân Phi Dương nói.
– Thương thành chủ, Chân mỗ một đường mà đến có chút mệt mỏi, trước hết tìm khách sạn ở lại đã.
Thương Hiệt thân là thành chủ sao nghe không ra, kẻ này không muốn nói chuyện tiếp với mình, lúc này chắp tay cười nói:
– Thương mỗ không quấy rầy Chân công tử.
Nói xong, quay người rời đi.
Vân Phi Dương thu hồi Thất Thải Lưu Vân Xa, vỗ vỗ Thôn Vân Bạch Long, để nó hóa thành hình thái nhỏ, quấn trên cổ tay của mình sau đó cất bước đi.
Hắn rêu rao xuất hiện như vậy, kinh động ngay cả thành chủ, cho nên đi trên đường tự nhiên cũng được rất nhiều võ giả chú ý.
Vân Phi Dương tìm một khách sạn ở lại.
Hắn vốn có thể bay thẳng qua Vọng Hải thành, tiến vào Vô Tận Đại Hải, nhưng người có chút mệt mỏi, nên hắn muốn nghỉ ngơi thật tốt một đêm.
Ngày thứ hai.
Tinh thần Vân Phi Dương vô cùng phấn chấn đi ra khách sạn.
Nguyên bản đường đi náo nhiệt bởi vì sự xuất hiện của hắn mà trong nháy mắt an tĩnh lại.
– Hắn chính là Chân Đức Suất!
– Chậc chậc, rất đẹp trai a.
Rất nhiều thiếu nữ hoa quý trộm nói nhỏ, khuôn mặt đỏ bừng.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Nếu như mình khôi phục diện mạo như trước sợ rằng bọn nữ hài này sẽ chết mê chết mệt mà té xỉu tại hiện trường.
– Tránh đường, tránh đường!
Ngay khi Vân Đại Tiện Thần đang tự luyến, một tiếng hét ầm ĩ vang lên.
Hắn quay đầu lại, nhìn thấy một thân ảnh màu đen xông ra từ trong đám người, chạy vội vàng hấp tấp, nhìn tình huống lập tức sẽ đụng trực diện vào hắn.
Vân Phi Dương vốn định dịch bước chân tránh đi.
Nhưng một giây sau, lại từ bỏ quyết định này, thẳng tắp đứng tại chỗ.
Vì sao ư?
Bởi vì thân ảnh màu đen đang vọt tới là một nữ nhân.
Tóc đen dài, cằm nhọn, tuy mặc quần áo tương đối cũ nát, thần sắc bối rối lại khó che đi dung mạo nguyệt thẹn hoa nhường của nàng.
Vân Đại Tiện Thần đã nghĩ kỹ.
Một khi mỹ nữ đụng tới, mình sẽ thuận thế ôm nàng vào trong ngực, tiêu sái bay ra, sau đó lấy một tư thái thân sĩ rơi xuống đất, ôm lấy eo nhỏ của nàng, lo lắng hỏi:
– Cô nương, cô không sao chứ?
Đây là hành vi gì?
Đây là một loại hành vi chiếm tiện nghi cực đoan vô sỉ!
Trên thế giới này, chỉ sợ có người như hắn mới có thể nghĩ ra được.
Tâm tư của nữ tử đang vọt tới luôn đặt ở sau lưng, không ý thức được tên kia còn đứng tại chỗ, đến khi nàng quay lại thì khoảng cách Vân Phi Dương chỉ có vẻn vẹn xa nửa trượng.
“A!”
Mỹ nữ nghẹn ngào gào to.
Dù sao cũng là một Chuẩn Tiên, trong thời gian nhanh nhất đưa ra lựa chọn, dịch qua một bước lách qua đối phương.
Nhưng Vân Phi Dương xứng với danh xảo trá chi vương cũng quát to một tiếng, giả bộ né tránh theo bản năng, không ngờ lại cùng phương hướng với mỹ nữ.
Như thế mà nói, vẫn sẽ đụng vào.
– Biến đi!
Mỹ nữ thất kinh, đã không còn chỗ cố kỵ, vươn tay ngọc ra đánh tới.
Vân Phi Dương không nghĩ tới nữ nhân này lại trong tình thế cấp bách này mà xuất thủ, cũng chỉ có thể dùng thân thể đón đỡ.
“Bành!”
Tay ngọc của mỹ nữ đánh lên trên ngực hắn.
Dưới cái nhìn của nàng, lực lượng bạo phát nhất định có thể đánh bay nam nhân này.
Vân Phi Dương đúng là bay.
Có điều trước khi bay lên, hai tay đặt trên cổ tay non mịn của mỹ nữ, nhẹ nhàng dùng lực kéo một cái, kéo nàng vào trong ngực.
Động tác này cực nhanh, cực kỳ mây bay nước chảy.Mà sau khi mỹ nữ nhào vào trong ngực hắn, mất đi thăng bằng, nhất thời hoa dung thất sắc hét ầm lên, ý đồ tranh thủ lực đạo tránh ra.
Đáng tiếc, Vân Đại Tiện Thần sao có thể để nữ nhân đáng yêu này rời đi, hắn giả bộ bay ra ngoài còn gắt gao ôm theo người ta.
Cứ như vậy.
Vân Phi Dương ôm mỹ nữ, dưới sự chứng kiến của rất nhiều võ giả hoa lệ bay ra.
“Xoát!”
Sau khi bay được một thời gian ngắn, Vân Phi Dương tiêu sái quay người lại, an ổn rơi trên mặt đất, tay trái vuốt mái tóc mềm mại của mỹ nữ, tay phải ôm eo nhỏ của nàng.
Không khí giống như ngưng kết lại.
Hai người bảo trì tư thế, giống như vĩnh hằng.
Vân Phi Dương cúi đầu, nhìn mỹ nữ đang còn thất kinh, ôn tồn lễ độ cười một tiếng, ôn nhu nói:
– Cô nương, cô không sao chứ?
Các thiếu nữ đứng đằng xa thấy thế, nắm chặt hai tay vào nhau, bị cảm động thật sâu.
Đổi lại bất kỳ một người nào trong các nàng đều sẽ bị Vân Phi Dương mê hoặc, mặt đỏ tới mang tai, trái tim điên cuồng loạn động.
Mỹ nữ bị hắn ôm lấy cũng ngốc trệ.
Mà khi nàng lấy lại tinh thần, lại xấu hổ giận dữ muốn giơ tay lên hung hăng đánh tới, mục tiêu chính là mặt Vân Phi Dương.
Xác thực mà nói.
Là đánh gương mặt của tên không biết xấu hổ này!
“Ba.”
Vân Phi Dương nhẹ nhàng bắt lấy tay ngọc thon dài của mỹ nữ.
“A!”
Nữ nhân kia nghẹn ngào hét lên, tiếp theo lại giơ một cái tay khác lên đánh tới, đáng tiếc vẫn bị Vân Phi Dương bắt lấy.
Võ giả xung quanh co giật khóe miệng.
Lúc trước, hai người bảo trì tư thái vô cùng duy mỹ, nhưng bây giờ lại là hình ảnh nam nhân bắt lấy hai tay nữ nhân.
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười hỏi:
– Tại sao đánh ta?
Chiếm tiện nghi người ta như thế, không đánh ngươi mới lạ?
Hai tay mỹ nữ bị nắm chặt, không thể động đậy, xấu hổ giận dữ nói:
– Mau thả ta ra!
– Trước tiên phải nói rõ ràng đã.
Vân Phi Dương nói:
– Cô đâm vào người ta, ta hảo tâm đỡ được cô, tại sao cô lại vô cớ đánh ta!
– Ngươi!!
Mỹ nữ tức giận đến thân thể run rẩy, lại cũng khó mà giải thích.
Vân Phi Dương nhìn võ giả xung quanh, rất bất đắc dĩ nói:
– Vừa rồi mọi người cũng nhìn thấy, mời phân xử cho Chân mỗ.
– Vị cô nương này, cô không nên đánh Chân công tử, cô nên cảm tạ hắn mới đúng.
– Vừa rồi trong tình huống đó, Chân công tử đã cực lực né tránh, cô không chỉ xuất thủ đánh người ta một chưởng, còn muốn đánh mặt, thật quá phận.
Rất nhiều võ giả ủng hộ Vân Phi Dương.
Bởi vậy có thể thấy, vừa rồi tên này biểu diễn rất tinh xảo, trình diễn một màn bị lầm đụng cực kỳ hoàn mỹ.
Thân là người trong cuộc, mỹ nữ kia biết, đánh hắn một chưởng bay ra ngoài, thuận tay ôm mình vào trong ngực, rõ ràng cố ý!
– Ta sai, ta sai!
Nàng cầu khẩn nói:
– Công tử, nhanh thả ra ta đi.
– Không được.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Khẩu khí này của cô rõ ràng không cam tâm tình nguyện, nếu như người nào không biết chuyện biết, còn tưởng rằng ta đang khi dễ cô đây.
Nói đùa.
Cánh tay nhỏ vừa mềm lại vừa non trượt, có thể chiếm nhiều tiện nghi một chút, đương nhiên không thể bỏ qua.
– Ta cam tâm tình nguyện, là ta sai!
Mỹ nữ vội nói.
Ánh mắt của nàng thì nhìn về phía sau lưng, giống như rất vội vã, rất lo lắng.
Đương nhiên Vân Phi Dương cũng phát hiện ra, Tiên Niệm hướng về phía sau nàng, thấy được cuối con đường có mười mấy võ giả khí thế hung hăng đuổi tới.