Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1653
Chương: Nam Nhân Có Cố Sự
Khi hắc y nhân nói chuyện, kiếm ý bộc phát, mở rộng ra bốn phía, khiến cho nước mưa đang rơi xuống nhất thời ngưng kết, cũng hình thành một hình ảnh duy mỹ.
Vân Phi Dương cảm nhận được kiếm ý, tâm thần chấn động, thầm nghĩ:
– Thật mạnh kiếm ý!
Chờ chút!
Hắn mới vừa nói cái gì?
Bắc Huyền đại lục, Lãnh Đoạn?
Lãnh Đoạn!
Trong khoảnh khắc, Vân Phi Dương nhớ tới lúc trước Trầm tiền bối từng nói qua năm huynh đệ của mình, một người bên trong gọi Lãnh Đoạn, một kiếm khách có tính cách cao ngạo.
Võ giả trùng họ trùng tên, nhiều không kể xiết.
Nhưng cái hắc y nhân đột nhiên xuất hiện, tính cách nhìn qua cũng rất cao ngạo băng lãnh, còn là kiếm khách, có lẽ chính là một trong năm huynh đệ Trầm tiền bối nói đến!
Vân Phi Dương xác định trong lòng nhưng cũng không có mở miệng nói chuyện, yên lặng lui lại mấy chục bước.
Hắc y nhân gọi Lãnh Đoạn muốn so chiêu cùng đạp kiếm nhân, nửa kiếm khách như mình nên nhường cho bọn hắn đủ không gian chiến đấu.
Nếu huynh đệ Trầm tiền bối có thể trực tiếp giải quyết đối phương, không còn gì tốt hơn.
“Ha ha ha.”
Kiếm Phó lơ lửng giữa trời cười to.
– Ngươi đã muốn chiến vậy liền chiến!
Đây mới thực là kiếm khách, ý thức được có cường đại kiếm tu xuất hiện, không kịp chờ đợi muốn đánh một trận.
Một khu đất trống.
Kiếm Phó nhẹ nhàng rơi xuống, phi kiếm đang giẫm bay tới trong tay, lấp lóe ra hàn quang nhàn nhạt.
Cấp bậc chuôi kiếm của hắn rất cao.
Hắc y nhân Lãnh Đoạn cũng đi tới,mỗi khi hắn đi một bước, nước mưa ngưng kết giữa không trung bốc hơi, một cỗ kiếm ý khó nói lên lời lan tràn.
Kiếm Phó ngưng trọng nói:
– Đây là kiếm ý gì?
“Đạp.”
Lãnh Đoạn dừng lại, đáp.
– Đã từng là Vô Tình Kiếm Ý, bây giờ là Hữu Tình Kiếm Ý.
– Hữu Tình Kiếm Ý?
Kiếm Phó lắc đầu nói:- Lão hủ chưa từng nghe nói qua.
Lãnh Đoạn không nói.
Tính cách hắn băng lãnh, chắc sẽ không đi giải thích cặn kẽ.
“Keng!”
Xuất ra khỏi vỏ, một thanh kiếm dài bảy thước xuất hiện.
Kiếm Lãnh Đoạn không có ánh sáng gì lấp lóe, giản dị tự nhiên, phảng phất như một thanh kiếm bình thường nhất.
Kiếm Phó kinh ngạc nói:
– Chuôi kiếm này của ngươi chỉ là phàm phẩm mà muốn đánh với lão hủ một trận?
Bảy tên trưởng lão trọng thương nghe vậy nhịn không được cười to.
Ở thế giới này, điểm mạnh của võ giả nhờ vào chí bảo và vũ khí gia trì.
Hắc y nhân thần bí lấy ra một thanh kiếm bình thường nhất giao đấu cùng Kiếm Phó nắm giữ vũ khí cao phẩm, thực có chút buồn cười.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Hắn muốn ném Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm qua cho Lãnh Đoạn mượn dùng một lát.
Lại nghe đối phương lạnh lùng đáp lời.
– Kiếm không có phân chia phẩm chất, coi trọng là đi cùng ai.
– Đúng không.
Kiếm Phó cười nói:
– Vậy lão hủ hôm nay ngược lại muốn xem, các hạ dùng chuôi kiếm phổ phổ thông thông này như thế nào.
– Như ngươi mong muốn.
Lãnh Đoạn lạnh nhạt trả lời, tay phải khẽ động, trường kiếm giảndị tự nhiên xẹt qua hư không, hình thành một đạo lưu quang.
Lưu quang chỉ là một đầu dây nhỏ, vô cùng yếu ớt, nhưng khi nó triệt để bạo bay ra ngoài, trong nháy mắt tràn ngập kiếm ý khủng bố như thủy triều lao nhanh.
– Thật mạnh!
Vân Phi Dương bị rung động thật sâu.
Kiếm khách như Lãnh Đoạn là tối cường giả hắn thấy từ tiếp xúc kiếm đạo đến nay.
Loại mạnh này, không phải mạnh về võ đạo cũng không phải mạnh về chí bảo và vũ khí gia trì, mà chính là mạnh nguyên thủy nhất, thuần túy nhất!
Càng làm cho Vân Phi Dương chấn kinh là.
Kiếm khí nổ bắn ra ẩn chứa khí tức đặc thù nào đó, để hắn nhớ tới nữ nhân của mình và huynh đệ trong Phi Dương Thần Giới.
Bảy tên trưởng lão Tứ Môn gia thụ thương cũng có loại cảm giác này.
Người đều có cảm tình, dù người máu lạnh đến đâu, đáy lòng đều có ẩn tình, đây là hữu tình, thân tình, hoặc là ái tình.
Một kiếm giản dị tự nhiên của Lãnh Đoạn ẩn chứa kiếm ý khủng bố đồng thời tồn tại tình, cảm nhận được khí tức võ giả sẽ móc ra tình niệm chôn sâu trong lòng.
Đây là Hữu Tình Kiếm Ý.
Nói cho đúng, đây là Hữu Tình Kiếm Đạo!
Dù hình thành khí tức khủng bố, tràn ngập phạm vi ngàn trượng bốn phía lại không hủy diệt một lá cây, một cây cỏ.
Bởi vì, người hữu tình, kiếm cũng có tình.
– Nam nhân có cố sự.
Lĩnh ngộ kiếm đạo có tình để Vân Phi Dương phán đoán, huynh đệ Trầm tiền bối nhất định đã trải qua rất nhiều chuyện.
“Vù vù!”
Hữu tình kiếm khí gào thét mà đến, thanh thế to lớn.
Kiếm Phó bị khóa định, sắc mặt dị thường ngưng trọng, hắn một tay cầm kiếm, bạo phát kiếm ý tự thân, đột nhiên chém ra.
“Hưu!”
Vô Ngân kiếm khí bạo bay ra sát mặt đất.
Hắn lĩnh ngộ kiếm đạo tên Vô Ngân, cấp bậc phi thường cao bên trong ba ngàn kiếm đạo.
Nhưng trước mặt Hữu Tình Kiếm Đạo của Lãnh Đoạn, lại lộ ra vẻ vô cùng yếu ớt.
“Hưu!”
Đột nhiên, một đạo hữu tình kiếm khí bay vút đi qua Vô Ngân kiếm khí, cũng đi qua thân thể Kiếm Phó, rồi bay lên bầu trời vô tận, cho đến khi phai mờ.
“Bang.”
Tay phải Lãnh Đoạn chuyển một cái, kiếm vào vỏ.
Từ khi xuất kiếm đến lúc thu kiếm, quá trình cũng không tính quá nhanh.
Nhưng sau khi hắn thu kiếm, Vô Ngân kiếm khí đang phi nhanh trong nháy mắt phai mờ, Kiếm Phó càng lộ vẻ mặt hoảng hốt đứng tại chỗ.
Một khắc này.
Khu vực đất trống vô cùng an tĩnh.
“Ba.”
Tiếng vang nhẹ nhàng truyền đến, y phục trước ngực Kiếm Phó vỡ vụn, hiện ra một đạo kiếm ngân dài nhỏ, may mà thân thể bình yên vô sự.
Vân Phi Dương âm thầm cả kinh.
– Một kiếm vừa rồi rất cường thế, lại chỉ vạch phá quần áo, lực chưởng khống khủng bố đến cỡ nào chứ.
Một kiếm tu cường hãn, không quyết định bởi việc dùng lực, mà quyết định bởi thu lực.
Một kiếm vừa rồi của Lãnh Đoạn có thể tuỳ tiện chém giết Kiếm Phó, nhưng trong nháy mắt xẹt qua, lực lượng giảm xuống chỉ vẻn vẹn đâm phá y phục, bởi vậy có thể thấy, chưởng khống kiếm lực đã đạt đến cực hạn.
“Ha ha ha.”
Kiếm Phó ngửa đầu cười to.
– Thống khoái, thật sự thống khoái!
Hắn bại.
Bại tâm phục khẩu phục.
Lãnh Đoạn chỉ nơi xa, thản nhiên nói:
– Lăn.
Kiếm Phó thu kiếm, chắp tay nói:
– Nếu ngày khác có duyên gặp lại, lão hủ sẽ còn lĩnh giáo kiếm đạo của các hạ.
– Không cần thiết.
Lãnh Đoạn thản nhiên nói:
– Con người của ta không thích đánh lần cùng người khác thứ hai, càng là bại tướng dưới tay.
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút nghĩ thầm, huynh đệ Trầm tiền bối quả nhiên có tính cách.
Kiếm Phó không để ý, mà chỉ bảy tên trưởng lão bị thương, nói:
– Lão hủ muốn dẫn những người này rời đi.
– Tùy tiện.
Lãnh Đoạn lạnh nhạt nói.
Gương mặt kia thủy chung lạnh lùng, thật giống như ai cũng thiếu tiền hắn.
Kiếm Phó rời đi.
Bảy tên trưởng lão chịu trọng thương cũng được mang đi.
Tuy Vân Phi Dương tiếc nuối vì không thể đoạt được không gian giới chỉ của bọn họ, nhưng vẫn cảm kích chắp tay nói:
– Đa tạ Lãnh tiền bối xuất thủ cứu giúp.
Lãnh Đoạn xoay người, lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, ta ngửi được khí vị của hắn trên người ngươi.
– Hắn?
– Trầm Hạo.
– Thì ra là thế.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
Lãnh Đoạn nói:
– Tiểu tử, ngươi là gì của hắn?
– Cái này…
Vân Phi Dương ngẫm lại, đột nhiên nghiêm túc nói:
– Vãn bối là cháu rể Trầm tiền bối.Tên này lại bắt đầu lừa gạt.
Dù sao, trước kia cũng giả mạo qua Trầm gia con rể, làm ra việc này cũng rất bình thường.
– Cháu rể?
Lãnh Đoạn lẩm bẩm.
– Nhiều năm không gặp, hắn đã có cháu gái rồi.
Vân Phi Dương nói thầm:
– Xem ra, Trầm tiền bối và huynh đệ hắn rất lâu rồi không gặp mặt.