Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1654
Chương: Ma Luyện Kiếm Đạo!
Kiếm Phó thua chạy.
Đương nhiên.
Dù Lạnh Đoạn không xuất hiện hiện, lấy thực lực cùng trí tuệ Vân Phi Dương, dù không đánh lại, muốn rút lui cũng không có vấn đề.
Có thể chống lại Kiếm Phó hai chiêu, tuy bị thương, nhưng Vân Phi Dương đã phi thường cường thế, dù sao, Kiếm Phó dưới trướng Kiếm Đế lý giải kiếm đạo đã đến gần vô hạn tiểu vị Tiên Vương.
Tiên Nhân sơ kỳ và đến gần vô hạn tiểu vị Tiên Vương, chênh lệch một khoảng cách to lớn.
Ngưu bức sao?
Đã gần như rất ngưu bức.
– Tiểu tử.
Lãnh Đoạn nói:
– Lấy cảnh giới ngươi bây giờ có thể chống lại lão giả vừa rồi hai chiêu mà không vẫn lạc tại chỗ đã vô cùng trâu bò.
Người huynh đệ này của Trầm Hạo từ trước đến nay trầm mặc ít nói, tính cách cao ngạo, có thể ca ngợi một người cũng phi thường hiếm thấy.
– May mắn, may mắn.
Vân Phi Dương khiêm tốn cười nói.
Lãnh Đoạn nói:
– Tên kia cũng tinh thông kiếm đạo, ngươi là hắn cháu rể mà hắn không dạy qua ngươi sao?
– Trầm tiền bối bề bộn nhiều việc, làm sao có thời giờ dạy vãn bối.
Vân Phi Dương cười đáp.
– Đúng vậy.
Lãnh Đoạn nói:
– Tên kia lúc nào cũng bận, nếu không làm thế nào có thể bỏ mặc huynh đệ, theo Cổ Tâm Di đi vào Chân Vũ Thần Vực chứ.
Nói đến Trầm Hạo, nam nhân trầm mặc ít nói trước mặt trở nên nhiều lời hơn, gương mặt kia tuy vẫn lạnh lùng nhưng thanh âm lại ẩn chứa bất mãn thật sâu.
Việc liên quan đến bọn hắn, Vân Phi Dương cũng không biết, cũng không hứng thú biết, mà cười nói:
– Tiền bối lĩnh ngộ kiếm đạo cao như vậy, không bằng dạy ta một chút đi?
– Dạy ngươi, có thể.
Lãnh Đoạn nói:
– Nhưng phải cầm Tiên thạch tới đóng học phí.
– Không có vấn đề.
Vân Phi Dương cười nói.
Hiện tại hắn cái gì cũng thiếu, cũng chỉ không thiếu Tiên thạch.
Mà đạo sư có cấp bậc kiếm đạo như thế thì không phải tùy tiện mời được.
– Trước giao mười viên.
Lãnh Đoạn nói.
Vân Phi Dương co giật khóe miệng nói:
– Lãnh tiền bối, còn chưa dạy bảo đã giao Tiên thạch trước, có phải có chút quá hay không?
Hắn không thiếu mười viên Tiên thạch nhưng cái gì cũng không dạy đã bảo đưa Tiên thạch thì có chút cạn lời.
– Bớt nói nhảm.
Lãnh Đoạn nói:
– Nhanh lấy ra.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương chỉ có thể lấy ra mười viên Tiên thạch nghĩ thầm, huynh đệ Trầm tiền bối, hẳn sẽ không…
“Xoát!”
Trong lúc đang suy nghĩ, thân thể Lãnh Đoạn lóe lên nhất thời biến mất tại chỗ, chỉ còn lại có Vân Phi Dương một người lẻ loi trơ trọi đứng tại đất trống.
“Hô!”
Gió lạnh thổi qua, thổi bay tóc hắn, hiển lộ ra một gương mặt đang hoá đá.
Vân Phi Dương xuất ra mười viên Tiên thạch giao cho Lãnh Đoạn, đối phương không nói một câu đã biến mất.
Điều này khiến hắn nhất thời ý thức được, mình bị hố?
– Tính toán.
Vân Phi Dương tự an ủi mình.
– Người ta giúp mình hóa giải nguy hiểm, coi như lấy 100 viên Tiên thạch cũng không sao.
Đa số võ giả Tứ Môn gia tộc phái tới bị giết, còn lại thì chịu trọng thương rời đi.
Cho nên sau khi Vân Phi Dương tiến vào tạo hóa giới chỉ chịu đựng tác dụng phụ xong thì tiếp tục mang theo Thông Thiên Xà lên đường, đạp vào lộ trình dài dằng dặc tìm kiếm Đạo Hóa Kinh tàn quyển.
Còn về Lãnh Đoạn và việc bị hố mười viên Tiên thạch, hắn đã ném sau ót.
Xác thực mà nói, Vân Đại Tiện Thần không thiếu tiền, đừng nói bị hố mười viên, dù 100 viên, 1000 viên cũng sẽ không đau lòng.
Nhưng.
Khi hắn vừa đi không bao lâu lại phát hiện một hắc y nhân đang đứng trên một cây đại thụ phía trước, rõ ràng là Lãnh Đoạn vừa biến mất.
– Lãnh tiền bối!
Vân Phi Dương la lên.
“Xoát!”
Vào lúc này, Lãnh Đoạn nhảy từ trên cây xuống, trường kiếm trong tay ra khỏi vỏ, mấy đạo hàn quang nhất thời bay tới.
– Không tốt!
Vân Phi Dương đại biến, lúc này né tránh.
“Xoát! Xoát!”
Mấy đạo kiếm khí bay thoáng qua ẩn chứa kiếm ý khủng bố khiến cho Vân Phi Dương miễn cưỡng né tránh rung động tâm thần.
Nếu trốn không thoát, mình tất bị thương nặng!
“Xoát!”
Đúng vào lúc này, lại có Kiếm Khí bay tới, hiển nhiên vẫn do Lãnh Đoạn xuất từ ra.
Vân Phi Dương sụp đổ, đồng thời chỉ có thể dùng thân pháp né tránh.
– Tiểu tử.
Lãnh Đoạn nói:
– Kiếm đạo không phải dạy dỗ mà ra, phải lần lượt thực chiến ma luyện mới ra, dựa vào thân pháp né tránh là hành vi của kẻ hèn nhát.
Vân Phi Dương vốn tính toán né tránh nghe hắn nói thế, trong lòng đột nhiên minh ngộ, lúc này dừng lại, Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm trong tay ra khỏi vỏ, vung Thái Thanh kiếm khí nghênh đón.
“Oanh! Oanh!”
Thái Thanh kiếm khí bị hóa giải.
Vân Phi Dương lùi gấp không thôi, máu trong cơ thể kịch liệt sôi trào.
“Xoát! Xoát! Xoát!”
Lãnh Đoạn lần nữa huy kiếm, ba đạo kiếm khí nổ bắn mà đến, ẩn chứa uy lực càng mạnh hơn trước.
ổ ể ấ ế ấ ế ắVân Phi Dương ổn định thân thể thấy thế, khóe miệng hiện ra hưng phấn, chiến ý mãnh liệt trong nháy mắt tràn ngập ra.
Bàn về thực lực và lý giải đối với kiếm đạo, hắn kém xa Lãnh Đoạn, nhưng là một Chiến Thần hiếu chiến, nên hy vọng có thể chiến đấu cùng cường giả.
“Oanh! Oanh!”
Tiếng kiếm khí va chạm truyền núi rừng.
Mặc dù Vân Phi Dương bị kiếm khí đánh lui từng bước, nhưng càng bị động, thiêu đốt trong huyết dịch càng mãnh liệt.
Đối thủ như Lãnh Đoạn không thể nghi ngờ là người bồi luyện thực chiến phi thường tốt!
Hai người đánh một ngày một đêm giữa rừng núi, mặc dù Vân Phi Dương một mực bị áp chế nhưng trong lúc giao thủ, lý giải kiếm đạo càng được đề cao.
“Xoát!”
Đột nhiên, Lãnh Đoạn thu kiếm, nói:
– Thời gian đã hết.
– Thời gian đã hết?
Vân Phi Dương mờ mịt.
Lãnh Đoạn tra kiếm vào vỏ, nói:
– Mười viên Tiên thạch chỉ đánh cùng ngươi một ngày một đêm, nếu như còn muốn đánh tiếp, cần lại thanh toán thêm mười viên Tiên thạch.
– Không phải chứ!
Vân Phi Dương co giật khóe miệng.
Lãnh Đoạn nói:
– Nếu như ngươi không vui, ta không miễn cưỡng, xin từ biệt, sau này còn gặp lại!
– Chờ một chút!
Vân Phi Dương vội hô:
– Lãnh tiền bối, ta vui lòng!
Nói rồi xuất ra trăm viên Tiên thạch.
– Tới trước mười ngày mười đêm!
Lãnh Đoạn không nói lời nào, thu hồi Tiên thạch, vung trường kiếm trong tay, từng đợt kiếm khí được hình thành.
Dùng Tiên thạch tìm người ẩu đả, việc này thật có chút không thể tưởng tượng.
Nhưng Vân Phi Dương cho rằng rất giá trị, bởi vì, qua mười ngày chiến đấu, lý giải của hắn đối với kiếm đạo có thể nói đột nhiên tăng mạnh.
Thậm chí có thể cảm giác được, Lãnh Đoạn nhìn như không ngừng tiến công nhưng mỗi lần xuất thủ, kiếm khí bạo phát mỗi lần đều ẩn chứa hàm nghĩa đặc thù, dẫn dắt mình không ít.
– Tiểu tử.
Lãnh Đoạn thu kiếm, nói:
– Thời gian đã hết.
Vân Phi Dương không nói hai lời, lần nữa xuất ra 100 viên Tiên thạch, nói:
– Lãnh tiền bối, thêm 10 ngày!
Lãnh Đoạn không nói, tiếp nhận Tiên thạch, tiếp tục bồi luyện.
Cứ như vậy.
Hai người không ngừng giao thủ giữa rừng núi, không ngừng phóng thích kiếm ý, tiếp tục trọn vẹn một tháng mới dừng lại.
Lãnh Đoạn chủ động dừng lại.
Hắn biết, cháu rể Trầm Hạo trải qua thời gian dài thực chiến huấn luyện, được ích lợi không nhỏ khi cảm nhận được kiếm khí mình xuất ra, tất nhiên cần thời gian để tiêu hóa.
Quả nhiên như vậy.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng trong sơn động, trong thức hải hiện ra từng màn giao thủ cùng Lãnh Đoạn một tháng qua, đang từ từ cảm ngộ.
Vài ngày sau.
Hắn đi ra khỏi sơn động, quanh thân hiện ra kiếm đạo khí tức cuồn cuộn, càng mạnh hơn dĩ vãng.