Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1630
Chương: Đừng Tới Đây!
Trên bệ đá hình tròn khu vực trung ương đặt một bản bí tịch có chút cổ lão, khi Vân Phi Dương thấy rõ chữ viết phía trên, trong lòng đột nhiên đại hỉ.
Bởi vì đây là Đạo Hóa Kinh tàn quyển!
Nguyên lai, trời sinh dị tượng, chí bảo sắp xuất thế chính là một trong sáu bản tàn quyển Thông Thiên Tiên Vương lưu lại.
– Phiền phức.
Vân Phi Dương nói thầm.
Đạo Hóa Kinh tàn quyển từng nhấc lên gió tanh mưa máu khắp Chân Vũ Thần Vực, bây giờ xuất hiện, khẳng định sẽ để rất nhiều võ giả điên cuồng.
Như thế, khả năng mình thu được sẽ càng thêm nhỏ, không chừng còn vì vậy mà mất mạng.
“Hưu!”
Đột nhiên, bí tịch trên đài đá hóa thành một đạo lưu quang cực tốc bay ra khỏi vết rách, lơ lửng trong mây đen dày đặc trên bầu trời.
– Chí bảo xuất thế!
Rất nhiều võ giả hô to theo bản năng.
“Xoát!”
“Xoát!”
Trong khoảnh khắc, Liễu Tứ Hải và chín tên Tiên Vương thi triển thân pháp, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai phóng tới lưu quang.
Cảnh giới đột nhiên bạo phát hình thành khí lãng cường thế, mà Vân Phi Dương ở hậu phương lúc này giẫm Túng Bộ Di Vị lui lại.
– Mẹ.
Sau khi né tránh về sau, Vân Phi Dương âm thầm may mắn nói:
– Còn tốt chạy nhanh, nếu không thì sml rồi.
Lấy thực lực hắn bây giờ, dù có Nghịch Thiên Quyết cũng rất khó chống lại khí lãng do chín Tiên Vương không kiêng nể gì bộc phát.
Tiên Vương xuất thủ, đội Tiên Nhân thứ hai thì đứng yên tại chỗ không có hành động, dù sao cũng biết, mình đi tranh với Tiên Vương, không thể nghi ngờ là tự làm mất mặt.
“Oanh!”
“Oanh!”
Đúng vào lúc này, tiếng bạo hưởng truyền đến, khí thế bá tuyệt ẩn chứa tiên uy chí cao vô thượng dập dờn trên bầu trời.
Trong lúc chín Tiên Vương phóng tới bí tịch, ra tay đánh nhau.
Vân Phi Dương thầm nghĩ:
– Nếu đám Tiên Vương này biết thứ đang lơ lửng giữa không trung là Tiên Vương tàn quyển, chỉ sợ sẽ liều cả mạng già.
“Oanh! Oanh!”
Đám Tiên Vương giao thủ trên không trung, ý đồ ngăn cản đối phương cướp được lưu quang.
Đám võ giả vốn không ý cướp đoạt chí bảo nhất thời hưng phấn, dù sao, giao thủ cấp Tiên Vương có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Vân Phi Dương ngược lại không để ý Tiên Vương chiến đấu, hắn quan tâm người nào cướp được trước, lại có phát hiện đây là Tiên Vương tàn quyển trong truyền thuyết.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, Liễu Tứ Hải trổ hết tài năng vượt tám Tiên Vương còn lại, đầu tiên bay đến lưu quang, vung tay muốn bỏ vào trong túi.
“Hô!”
Nhưng trong nháy mắt sắp chạm vào, bên cạnh có khí lãng cường đại bao phủ tới.
Liễu Tứ Hải biến sắc, lúc này lách qua một bên.
“Xoát! Xoát!”
Mã Nho và Mạc Hành Chi hai người thừa dịp này vọt tới, nhưng vẫn lúc sắp đắc thủ bị Tiên Vương phía sau ngăn cản.
“Bành! Bành! Bành!”
Chín cường giả cấp Tiên Vương đánh quên cả trời đất, mặc dù khoảng cách cả đám rất gần lưu quang lại rất khó tiến thêm một bước.
Nói thật.
Cường giả cấp Tiên Vương quả nhiên cường hãn, ngắn ngủi bạo phát khí tức trong lúc đánh nhau đã khiến cho không gian bốn phía chấn động, sắp vỡ nát.
Mây đen nguyên bản ngưng tụ trên không bị gió lớn tác động, dần dần tán đi, khôi phục như thường.
– Quá mạnh!
– Cường giả cấp Tiên Vương là tồn tại chúng ta nhìn lên a!
Rất nhiều võ giả quan chiến rung động tâm thần.
– Đánh đi, đánh đi.
– Đánh nửa chết nửa sống, lão tử sẽ tìm cơ hội ra tay.
Tuy Vân Phi Dương nắm giữ một bản Đạo hóa kinh tàn quyển, không biết như thế nào mở ra nhưng rất hy vọng có thể thu được càng nhiều tàn quyển.
Hắn cũng rõ ràng, thực lực bây giờ mình căn bản không có cách tranh đoạt với các Tiên Vương, chỉ có thể ngóng trông đối phương đánh lưỡng bại câu thương, sau đó ngồi thu ngư ông đắc lợi.
Rất nhiều Tiên Nhân cường giả ở hiện trường cũng nghĩ như vậy.
Bọn họ không dám giành ăn trong tay Tiên Vương, chỉ hy vọng chín người đánh thê thảm để cho mình có cơ hội cướp đoạt.
“Oanh! Oanh!”
Chín Tiên Vương còn đang so tay, tiếng nổ và ba động năng lượng quấy rối lấy bốn phía.
Lưu quang lơ lửng giữa trời phảng phất như không bị quấy nhiễu, yên tĩnh nhìn chín Tiên Vương vì đạt được mình mà ra tay đánh nhau.
– Kỳ quái.
Vân Phi Dương một mực dò xét lưu quang bao phủ bí tịch, khó hiểu nói:
– Đạo Hóa Kinh tàn quyển này tại sao không có Đạo Ý mãnh liệt?
Đạo Hóa Kinh tàn quyển lấy được trong không gian vòng cổ của Bách Lý Nghiên phát ra Đạo Ý rất mạnh, mà cái này hiện tại không có để hắn rất khó có hiểu.
– Không phải giả đó chứ?
Vân Phi Dương nói thầm.
Nhưng rất nhanh phủ định ý nghĩ này.
Bởi vì bên trên bí tịch viết ba tương đồng cùng bản thứ nhất, đều ẩn chứa một loại cảm giác đại khí bàng bạc, tuyệt không thể mô phỏng.
– Có phải đạo ý trên tàn quyển đã bị người thu lấy?
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
Một khi ý tưởng này xuất hiện, hắn có mấy phần khẳng định, dù sao, tàn quyển khuếch tán Đạo Ý cực mạnh, không phải Tiên thạch có thể so sánh!
Chỉ là.
Muốn hấp thu Đạo ý mạnh như vậy, có thể sẽ bạo thể mà chết.Đột nhiên, Vân Phi Dương nhớ tới cái gì, tiên niệm nhất thời lan tràn xuống vết rách, khóa chặt bên trên hài cốt đang ngồi xếp bằng.
Rất nhanh hắn xác định, y phục hài cốt mặc trên người cũng không phải tự nhiên mục nát vỡ vụn mà do bị lực lượng nào đó chấn vỡ, lúc này thất kinh nói:
– Đạo ý trên tàn quyển bị hắn hấp thu?
– Nhất định là vậy.
Vân Phi Dương khẳng định nói.
Giờ phút này, hắn nghĩ đến một việc, hài cốt lúc còn sống đạt được Đạo Hóa Kinh tàn quyển, cũng không thể mở ra giống như mình, sau cùng chỉ có thể lựa chọn thu lấy Đạo Ý phía trên.
Đây là một việc rất to gan, dẫn Đạo Ý nhập thể nhưng không tiêu hóa và hấp thu kịp, từ đó thân thể no bạo, người cũng theo đó vẫn lạc.
– Người anh em.
Vân Phi Dương thầm bội phục.
– Ngươi ngưu bức!
Hắn đã từng có nghĩ qua có nên thu lấy đạo ý trên Đạo Hóa Kinh tàn quyển hay không, nhưng về sau từ bỏ, bởi vì vật này của Bách Lý Nghiên, mình thu thì có chút không đúng.
Càng nhiều vẫn là kiêng kị Đạo Ý quá mức mãnh liệt.
Lỡ như Nghịch Thiên Quyết khó luyện hóa, lại không cách nào loại trừ ra ngoài thân thể, kết cục cũng là bạo thể mà chết.
Bây giờ nhìn thấy hài cốt để hắn nhất thời hiểu rõ, mình lúc ấy không đi thu, tuyệt đối sáng suốt.
– Bằng hữu.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi rất có dũng khí, bội phục, bội phục.
Hắn câu thông tạo hóa giới chỉ, thu hài cốt vào, định tìm thời gian an táng, dù sao dám tìm đường chết thu Đạo Ý cũng là một ngưu nhân lấy thân thể thử hiểm.
“Oanh!”
Đúng vào lúc này, tiếng vang đinh tai nhức óc truyền đến.
Vân Phi Dương quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy tên Tiên Vương đã đánh ra tuyệt chiêu, lực lượng và khí thế được đề cao không ít.
“Oanh!”
“Oanh!”
Quang mang lấp lóe, không gian chấn động.
Liễu Tứ Hải và tám Tiên Vương ngươi tới ta đi, đánh vô cùng náo nhiệt.
– Đây phải đánh đến ngày tháng năm nào mới xong?
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nói.
Cấp bậc cường giả giống như bọn họ, nếu như không dùng đòn sát thủ, dù đánh ba mươi, năm mươi năm cũng chưa chắc có thể phân ra thắng bại.
“Hưu!”
Nhưng ngay tại thời khắc Tiên Vương sống mái với nhau, bí tịch thủy chung lơ lửng giữa trời như mũi tên thoát dây cung, bạo bay ra một phương vị khác.
Tốc độ cực nhanh, đến mức các Tiên Vương đang giao thủ cũng không thể ngay phát giác, mà khi bọn hắn lấy lại tinh thần, lưu quang đã bay gần ngàn trượng.
Đồng thời.
Vô cùng tinh chuẩn rơi vào tay Vân Phi Dương.
“Xoát!”
Chín Tiên Vương, hơn hai trăm Tiên Vương, hơn 500 vạn Chuẩn Tiên đồng loạt nhìn về phía Vân Phi Dương.
Không khí, trong nháy mắt ngưng kết!
Vân Đại Tiện Thần đang nắm lấy lưu quang ngốc trệ, tiếp theo co giật khóe miệng.
Đạo Hóa Kinh tàn quyển đột nhiên bay vào trong tay mình, không phải vận may lớn, mà chính là đưa tới một quả boom sắp nổ a!
“Xoát!”
“Xoát!”
Các Tiên Vương bạo phát khí tức cực tốc vọt xuống, Tiên Vương lực khủng bố như lao nhanh hồng thủy áp xuống.
Tại thời khắc mấu chốt, Vân Đại Tiện Thần gặp nguy không loạn, giơ cao cao tàn quyển, cường đại linh hồn lực bạo phát, triệt để bao phủ, dắt cuống họng quát to:
– Tất cả —— đừng ——qua—— đây!