Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1631
Chương: Đào Thoát Trong Khi Bị Tiên Vương Vây Quanh!
– Đừng tới đây!
Vân Phi Dương hô to, thanh âm vô cùng sắc bén, đặc biệt vang dội, lại ẩn chứa Đạo Ý, điên cuồng truyền khắp bầu trời.
Hiệu quả vô cùng rõ rệt, các Tiên Vương đang xông lên ngừng bước, không dám tiến lên.
Bọn họ cũng không phải kiêng kị mà nhìn ra được, tên này giơ lưu quang lên cao, lại dùng lực lượng bao phủ, rõ ràng có tính toán phá hủy!
Lưu quang ẩn chứa một loại thiên nhiên lực ngăn cách hết thảy, rất nhiều Tiên Vương cũng không biết bên trong rốt cuộc là thứ gì, nếu như không thể ngay giành lại, bị kẻ này hủy, khẳng định khó có thể tiếp nhận.
– Nguy hiểm thật.
Liễu Tứ Hải thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Loại tình huống vừa rồi, mấy Tiên Vương xuất thủ, dù hắn muốn trợ giúp cũng không có thời gian.
Cũng may Bách Lý Phi Dương rất bình tĩnh, trong khắc mấu chốt lấy hủy diệt chí bảo áp chế, để bọn hắn dừng lại.
– Tiểu tử!
Mạc Hành Chi cau mày nói:
– Ném đồ vật trong tay qua đây, như thế mới có thể bảo mệnh.
Đây là lời nói thật.
Với tình huống của Vân Phi Dương hiện tại, ném lưu quang nóng phỏng tay ra ngoài mới là lựa chọn sáng suốt nhất.
Nhưng hắn rất cuồng ngạo, lạnh lùng nói:
– Đều cút xa một chút cho ta, nếu không vậy lão tử sẽ bóp nát thứ này, để cho các ngươi công dã tràng!
Lời vừa nói ra, các Tiên Nhân, Chuẩn Tiên ở hiện trường bội phục, dù sao, đổi lại chính mình, dù có chí bảo áp chế cũng không dám nói thế.
– Không hổ là người của Vân chưởng quỹ, lá gan thật lớn.
Liễu Tứ Hải bội phục.
Sắc mặt tám Tiên Vương còn lại rất khó coi, thậm chí đã có người âm thầm bạo phát cảnh giới, tính lấy thủ đoạn lôi đình cướp đoạt lưu quang.
Vân Phi Dương tự nhiên nhìn ra ý đồ của một vài Tiên Vương, ngón tay hắn hơi dùng lực, nói:
– Nếu như các ngươi cảm thấy tốc độ của mình có thể nhanh hơn tốc độ ta bóp nát chí bảo, có thể đến thử một lần.
Liễu Tứ Hải nói:
– Chư vị, Bách Lý công tử nói được làm được, tuyệt đối không nên làm loạn.
Giờ khắc này, hắn phải đứng bên Vân Phi Dương, không nói tầng quan hệ với Vân chưởng quỹ, dù sao cũng là cư dân Quan Phong thành.
– Đương nhiên.
Mục quang Liễu Tứ Hải lãnh lệ lên bổ sung.
– Nếu như mọi người miễn cưỡng thì đừng trách Liễu mỗ không khách khí.
Nghe được hắn nói câu này, Vân Phi Dương nắm chắc.
Chí ít Liễu thành chủ vẫn đang giúp mình, như thế, muốn thoát khỏi một đám Tiên Vương vây quanh vẫn rất có hi vọng.
Trước có Vân Phi Dương uy hϊế͙p͙, sau có Liễu Tứ Hải ủng hộ.
Điều này để các Tiên Vương chuẩn bị xuất thủ tỉnh táo lại, cuối cùng thu hồi lực lượng.
– Liễu thành chủ.
Mã Nho mở miệng.
– Bảo vị tiểu hữu này giao ra lưu quang, chúng ta chắc chắn không làm khó hắn.
“Ha ha ha.”
Liễu Tứ Hải cười lớn một tiếng, nói:
– Thiên tài địa bảo, người có duyên có được.
– Chúng ta đoạt nửa ngày đều không cướp được, kết quả lại bay đến tay Bách Lý công tử, đây là duyên, mọi người cần gì phải bảo hắn giao ra đây.
Trước đó có nói thế thật.
ế ắ ấ ế ẩ ấNhưng Tiên Vương ở hiện trường làm thế nào trơ mắt nhìn chí bảo vừa xuất thế bị một Chuẩn Tiên đại viên mãn thu lấy.
– Liễu thành chủ.
Mạc Hành Chi không lạnh không nhạt nói:
– Nếu ngươi nói như vậy, bản Vương dù liều mạng, chí bảo bị hủy cũng muốn đoạt một chút.
– Mẹ kiếp.
Vân Phi Dương thầm mắng một tiếng.
Nếu như đán Tiên Vương thật ôm tâm tính dù chí bảo bị hủy cũng muốn đoạt, mình hôm nay sợ rằng rất khó mang Đạo Hóa Kinh tàn quyển rời đi.
Không được.
Nhất định phải nghĩ biện pháp.
Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển, lúc này truyền âm cho Liễu Tứ Hải.
– Liễu thành chủ, làm phiền ngươi giúp ta ngăn chặn bọn họ.
Khóe miệng Liễu Tứ Hải co giật.
Thực lực mình và tám người bọn hắn tương xứng, làm sao có thể ngăn chặn.
Hắn truyền âm nói.
– Bách Lý công tử, dù ta có thể kéo lại bọn họ, ngươi cũng rất khó chạy thoát, không bằng giao lưu quang cho ta, ta hất bọn họ ra.
Chủ ý rất không tệ.
Nhưng Vân Phi Dương không đồng ý.
Dù sao, nếu như ngươi biết chí bảo là Tiên Vương tàn quyển, khẳng định sẽ chiếm thành của mình.
– Liễu thành chủ.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi một mực ngăn chặn bọn họ, ta có thể sẽ chạy thoát.
Liễu Tứ Hải cũng không phải người ngu, biết Bách Lý Phi Dương cũng không muốn giao chí bảo cho mình, cho nên hồi đáp.
– Ta cố hết sức đi.
Vân Phi Dương không nói nữa, tiên niệm phóng thích, tìm hiểu địa hình xung quanh.
Đào thoát khi bị rất nhiều Tiên Vương vây quanh là một khảo nghiệm vô cùng nghiêm trọng đối với hắn.
“Hưu!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương giẫm lên Túng Bộ Di Vị, biến mất tại chỗ.
Hắn làm như thế nhất thời để Tiên Vương ở hiện trường ngốc trệ, dù à Liễu Tứ Hải cũng có chút ngây người.
Bọn người Mã Nho một mực phóng thích uy áp Tiên Vương, khí tức cường đại bao phủ bốn phía, đừng nói Chuẩn Tiên đại viên mãn, coi như cường giả cấp Tiên Nhân, dù có thể hành động cũng tuyệt không thể xuyên qua không gian.
Hết lần này tới lần khác, Vân Phi Dương lại sử dụng không gian thân pháp thuấn di ra ngoài trong khi chịu uy áp của bọn họ!
Điều này rất ngưu bức, thật rất ngưu bức.
Đương nhiên.
Vì quá uy áp cường liệt quấy nhiễu, khoảng cách Vân Phi Dương thuấn di chỉ có trăm trượng, khi hắn xuất hiện, tự nhiên không thể tránh né bị Tiên Vương bắt được!
– Tiểu tử, ngươi không thoát!
Mạc Hành Chi thi triển thân pháp, lấy tốc độ cực nhanh đuổi theo.
Làm cường giả cấp Tiên Vương, truy một Chuẩn Tiên đại viên mãn, tuyệt đối miểu sát.
Nhưng Mạc Hành Chi vừa mới khởi hành, Liễu Tứ Hải đã nhanh hơn một bước ngăn trước mặt hắn, song chưởng ngưng tụ lực lượng cực mạnh, ngang nhiên đập tới.
“Vù vù!”
Mạnh mẽ khí lãng trong nháy mắt chấn vỡ không gian hình thành từng vết nứt.
Sắc mặt Mạc Hành Chi khẽ biến, rơi vào đường cùng, chỉ có thể lựa chọn né tránh, Tiên Vương theo sát phía sau hắn cũng chỉ có thể tránh đi.
– Tiểu tử.
Liễu Tứ Hải thầm nghĩ:
– Ta chỉ có thể giúp ngươi kéo một chút, đào thoát được hay không thì nhìn…
Nghĩ tới đây, sắc mặt hắn đột nhiên ngưng kết.
Bởi vì tiên niệm tràn ra sau lại phát hiện Bách Lý Phi Dương đã biến mất không thấy gì nữa!
Không phải chứ?
Chạy nhanh như vậy, thần tốc như thế?
Mạc Hành Chi và mấy Tiên Vương khác ổn định thân thể cũng trợn mắt hốc mồm.
Liễu Tứ Hải xuất thủ ngăn cản mình, quá trình này chỉ diễn ra trong chớp mắt, nhưng mà chỉ hơi phân tâm, tiểu tử đã chạy mất dép?
– Mạc Tiền Bối!
Một vị cường giả cấp Tiên Nhân hô.
– Tiểu tử kia nhảy vào trong vết rách rồi!
Rất nhiều Tiên Vương ngắn ngủi phân tâm không thể thời khắc khóa chặt Vân Phi Dương.
Mà võ giả cấp Tiên Nhân lại thấy vô cùng rõ ràng, lúc Liễu thành chủ xuất thủ, tên kia thuấn di đến vết rách, sau đó nhảy xuống.
– Thì ra là thế!
Rất nhiều Tiên Vương bừng tỉnh đại ngộ.
Lúc này bay về hướng vết rách ẩn chứa khí tức ngăn cách trên gò núi, sau đó không chút do dự nhảy xuống.
Liễu Tứ Hải cũng đi theo, nhưng trong lòng thầm nghĩ.
– Tiểu tử, ngươi trốn tới đây, cũng khó có thể đào thoát, còn không bằng giao cho ta.
“Xoát!”
“Xoát!”
Chín Tiên Vương nhao nhao rơi vào vết rách, đứng trên bệ đá hình tròn nhưng biểu hiện trên mặt phi thường đặc sắc.
Bởi vì bên trong khu vực không gian có hạn, bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra Vân Phi Dương.
– Đáng giận!
Mạc Hành Chi phẫn nộ quát.
– Tiểu tử kia đâu?!