Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1629
Chương: Lại Gặp Đạo Hóa Kinh!
Mặc dù có không ít Tiên Vương ở hiện trường nhưng Vân Phi Dương lại không có tính toán rời đi, dù sao chí bảo xuất thế, vốn là vật vô chủ, lại không phải rau nhà ngươi trồng, ai cũng có cơ hội.
Còn về nguy hiểm.
Căn bản không có cân nhắc qua.
Có cách nghĩ như Vân Phi Dương rất nhiều, đẳng cấp bọn họ không cao nhưng cũng lần lượt đi vào khu vực mây đen.
Vẻn vẹn một ngày, bên ngoài khu vực mây đen đã tụ tập mấy chục vạn võ giả, còn có người đang chạy đến, tin tưởng sau đó không lâu sẽ đạt đến trăm vạnu.
Mà tại địa phương gần khu vực mây đen nhất lại tới thêm mấy Tiên Vương.
Tây Nam Vực hơi vắng vẻ, cường giả cấp Tiên Vương không quá hai mươi người, lần này chí bảo xuất thế vậy mà dẫn tới một nửa.
Rất nhiều Tiên Vương đều là đại nhân vật tai to mặt lớn ở Tây Nam Vực, nhận biết lẫn nhau, cho nên thủ bên ngoài mép mây đen, bầu không khí coi như hòa hợp.
Vân Phi Dương biết, một khi chí bảo xuất thế, đám Tiên Vương khẳng định tiến lên trước tiên, đến lúc đó trở mặt vô tình ra tay đánh nhau cũng sự việc rất bình thường.
“Oanh!”
Khu vực mây đen lần nữa vang lên tiếng sấm kinh thiên, ánh sáng ngắn ngủi lấp lóe chiếu sáng không gian hắc ám.
– Lôi thuộc tính thật mạnh.
Vân Phi Dương nhìn ánh lôi chợt lóe lên, tâm tình kích động.
Hắn rất muốn xông đi vào, đứng dưới mây đen dùng thân thể ngạnh kháng ánh lôi, từ đó thối luyện Lôi thuộc tính trong cơ thể.
Đương nhiên.
Vân Đại Tiện Thần đang đè ép cỗ xao động kia.
Bởi vì hắn, nếu mình tiến lên, khẳng định hồn phi phách tán.
Ánh lôi vừa đánh xuống ẩn chứa uy lực vượt xa lôi kiếp lần trước hắn lấy linh hồn thể tiến vào vực nội thấy Tiên Nhân độ kiếp.
– Tính toán.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Không thể tìm đường chết.
Để tên này từ bỏ tìm đường chết, có thể nhìn ra, ánh lôi dọa người bao nhiêu.
…
Mây đen lan rộng, ánh lôi phun trào, tiếp tục ba ngày.
Bên ngoài khu vực an toàn, bên trong sơn dã hay giữa Thương Khung, thả mắt nhìn thấy toàn là võ giả, nhân số đột phá hơn ba trăm vạn.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương cảm khái.
– Không nghĩ tới địa phương nhỏ như Tây Nam Vực lại có nhiều võ giả cấp Chuẩn Tiên như thế.
Chân Vũ Thần Vực nhiều người, hắn biết.
Nhưng đột nhiên nhìn thấy mấy trăm vạn Chuẩn Tiên vẫn bị rung động thật sâu.
Nhưng Vân Đại Tiện Thần cũng không biết, còn có rất nhiều võ giả đang chạy tới.
Võ giả cấp Chuẩn Tiên đến đây chỉ mang tâm tính xem náo nhiệt, nhặt nhạnh chỗ tốt.
Chân chính có hứng thú đối với chí bảo sắp xuất thế vẫn là cường giả Tiên Vương, Tiên Nhân và các đại gia tộc cùng đại Tiên tông.
Vân Phi Dương đang nhìn mọi người, mọi người cũng ngẫu nhiên nhìn về phía hắn.
Bởi vì cách gần khu vực mây đen nhất là một đám Tiên Vương, đây thuộc về đội thứ nhất tranh đoạt chí bảo.
Đội thứ hai là cường giả Tiên Nhân, cách nhóm Tiên Vương ngàn trượng, mà giữa khu vực hai đoàn đội, duy chỉ có Vân Phi Dương một người!
Điều này phi thường bắt mắt.
– Người này là ai mà cách Tiên Vương gần như vậy, không sợ đến lúc cướp đoạt chí bảo, bạo phát khí tức sẽ bị liên lụy à?
– Những Tiên Nhân gia tộc một khi tới gần sẽ bị Tiên Vương quát lui, duy chỉ có người này ngừng tại chỗ, xem ra thân phận không đơn giản.
Mọi người thấp giọng nghị luận.
Không hề nghi ngờ, Vân Đại Tiện Thần cách Tiên Vương tương đối gần trở thành tiêu điểm của mấy trăm vạn võ giả đang quan chiến.
– Liễu thành chủ.
Một tên Tiên Vương thản nhiên nói:
– Ngươi tốt nhất bảo tên này rời đi để tránh khi chí bảo ra đời, bị chúng ta tác động, mà vẫn lạc tại chỗ.
– Đúng vậy a.
Mã Nho đồng ý.
Liễu Tứ Hải vốn muốn lên tiếng lại nghe Vân Phi Dương cười nói:
– Chư vị vẫn đặt tâm tư vào chí bảo đi, chớ phân tâm vì cân nhắc an toàn của ta.
Cân nhắc an toàn của ngươi?
Các Tiên Vương nhất thời hừ lạnh một tiếng.
Thầm nghĩ, nếu không phải xem mặt mũi Liễu thành chủ để ngươi cách gần một chút, thật xem mình là nhân vật?
“Oanh!”
Đột nhiên, lại có ánh lôi rơi xuống.
Thanh âm lần này nhỏ hơn trước không ít, Lôi thuộc tính cũng tương đối yếu.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Xem ra, chí bảo sắp xuất thế.
Mấy Tiên Vương cũng ý thức được.
Mặc dù trên mặt bọn họ không có biến hóa nhưng đã bắt đầu vận chuyển năng lượng, tùy thời xuất thủ.
Tiên Vương ngưng tụ thuộc tính, tự nhiên hình thành ba động năng lượng, khí lưu mạnh mẽ nhất thời gào thét.
Vân Phi Dương cách gần nhất cảm nhận được nhiều loại Tiên Vương lực, chân mày hơi nhíu, tăng tốc vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, hóa giải cỗ áp bách.
Khí tức tiếp tục khuếch tán.
Mấy trăm cường giả cấp Tiên Nhân bên ngoài ngàn trượng cảm nhận được Tiên Vương lực, sắc mặt đại biến, sau đó chật vật lui về phía sau.
Chỉ là.
Lúc bọn họ đang rút lui không khỏi kinh ngạc nhìn về phía người trẻ tuổi không nhúc nhích tí nào kia.
Cảnh giới người này rõ ràng chỉ có Chuẩn Tiên đại viên mãn, tại sao bị rất nhiều Tiên Vương lực quấy rối mà có thể trấn định tự nhiên?
“A?”
Mã Nho và mấy người Mạc Hành Chi cũng kinh ngạc không thôi.
Bên trong đám Tiên Vương, chỉ có Liễu Tứ Hải không có biểu hiện quá kinh ngạc, hắn thấy, Bách Lý Phi Dương đã có thể được Vân chưởng quỹ coi trọng, tất nhiên có chỗ hơn người.
…
Vân Phi Dương ngạnh kháng Tiên Vương lực do chín Tiên Vương phóng thích, có thể vững như bàn thạch đứng tại chỗ nhất thời để rất nhiều võ giả bội phục.
– Đại ca quá lợi hại!
Thôi Tinh Đàm đứng trong đám người, ánh mắt xuất hiện tia sùng bái.
– Tinh Đàm.
Vân Phi Dương truyền âm.
– Lần này, chí bảo không tầm thường, Thôi gia các ngươi chớ có tham dự để tránh gặp tổn thất không cần thiết.
– Đại ca, ta hiểu rõ.
Thôi Tinh Đàm lúc này hướng hạ lệnh với bọn người Thôi Thiên Ngự sau lưng, khi chí bảo ra đời, chỉ phụ trách xa xa quan sát, không thể tự tiện nhúng tay.Thôi gia không tham dự tranh đoạt chí bảo, bảy gia tộc lớn khác của Quan Phong thành thì không có cân nhắc nhiều như vậy, bọn họ sớm đã nóng lòng muốn thử.
“Oanh!”
Ánh lôi lần nữa xuất hiện, uy lực và thanh âm yếu hơn trước đó không ít.
Sau khi tiếng sấm kết thúc, khu vực trung tâm mây đen dần dần tản ra, một đạo lưu quang theo khe hở bắn xuống, phảng phất như một tia ánh sáng mặt trời.
“Hưu!”
Lưu quang cực tốc mà rơi xuống, chiếu vào gò núi.
“Ầm ầm!”
Trong khoảnh khắc, khu vực xung quanh lấy gò núi làm trung tâm, mặt đất bắt đầu run rẩy kịch liệt, núi đá và cây cối phương viên vài trăm dặm vỡ nát, đổ sụp, phảng phất như ngày tận thế.
“Tạch tạch tạch —— “
Đột nhiên, gò núi vỡ vụn hình thành một vết rách rất sâu thật giống như bị một thanh cự kiếm chém ra.
Gặp tình ảnh này, rất nhiều Tiên Vương phóng thích tiên niệm cường đại dò xét vết rách, vừa mới bay qua đã bị lực lượng nào đó bắn trở về.
Lúc này, Vân Phi Dương nắm giữ Nghịch Thiên Quyết lần nữa biểu hiện ra sự không tầm thường, tiên niệm hắn không bị lực lượng trở ngại, tuỳ tiện tan vào.
Vết rách rất sâu, tiên niệm Vân Phi Dương còn một mực hướng xuống dưới, một hồi lâu mới dò xét tra đến cuối cùng, nhìn thấy một cầu thang đá không quá lớn.
Trước thạch thai, một bộ xương khô ngồi xếp bằng.
Quần áo trên người đã vỡ vụn không chịu nổi, có thể thấy được đã chết rất lâu.
Vân Phi Dương điều động tiên niệm, nhìn lại hướng cầu thang đá, tâm thần đột nhiên chấn động, bởi vì hắn nhìn thấy một bản cổ tịch, trên đó viết ba chữ Đạo Hóa Kinh rất to!