Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1628
Chương: Trời Sinh Dị Tượng!
Cường giả như Trầm Hạo, nói đi là đi, Vân Phi Dương có thể lý giải, cho nên lập tức khôi phục thân phận Bách Lý Phi Dương, lặng yên không một tiếng động trở về Quan Phong thành.
Hắn cũng không có lựa chọn tiếp tục tu luyện võ đạo mà đặt toàn bộ tâm tư vào việc ngưng luyện Tiên thạch, cũng dựa vào thời gian gia tốc, ngưng luyện toàn bộ tinh hạch bên trong tạo hóa giới chỉ.
Sau đó, Vân Phi Dương lấy một bộ phận trung phẩm Tiên thạch đổi thành hạ phẩm Tiên thạch, giao cho Bách Lý Nghiên, để làm vốn lưu động.
Hắn làm như thế bởi vì trước khi Trầm Hạo đi đã nói, không lâu sau đó sẽ có chí bảo xuất thế, sớm chuẩn bị sẵn sàng để bản thân lên đường.
An trí thỏa đáng, Vân Phi Dương mỗi ngày đều trèo lên thành lâu nhìn về phía chính bắc, lại mảy may không phát hiện gì khác thường, hết thảy bình tĩnh như cũ.
– Trầm tiền bối tuyệt sẽ không tùy tiện nói chơi, ít ngày nữa khẳng định sẽ có chí bảo xuất thế.Vân Phi Dương nhận định.
Hắn không biết vị trí chí bảo xuất thế cụ thể, nếu không sẽ trước một bước chạy tới để chiếm tiên cơ.
Tin tức độc nhất vô nhị của Trầm Hạo để Vân Phi Dương rất coi trọng, mặc dù ngày thường có khi tu luyện nhưng tâm tư đều đặt ở phía chính bắc.
Ngày nào đó.
Hắn như thường ngày trèo lên thành lâu, nhìn hướng chính bắc, lại phát hiện thương khung chẳng biết lúc nào bị mây đen bao phủ.
– Không phải dấu hiệu chí bảo xuất thế đó chứ?
Vân Phi Dương mừng rỡ trong lòng, muốn đứng dậy tiến về phía đó.
“Oanh!”
Đột nhiên, trong mây đen thương khung nơi xa, một đạo sấm sét bổ xuống, thanh âm đinh tai nhức óc!
“Xoát!”
Trong phủ thành chủ, Liễu Tứ Hải phi thân lên, treo ở trên không, nhìn hướng mây đen, cả kinh hô.
– Có người độ kiếp?
Cường giả các đại gia tộc cũng bị tiếng sấm quấy nhiễu.
Bọn họ bay lên, khi thấy bầu trời phương Bắc có biến, cũng vô thức nhận định, có Chuẩn Tiên đại viên mãn độ kiếp.
Vân Phi Dương nhất thời rối rắm.
Lúc này hắn rất muốn chạy tới, nhưng sợ mình đi qua sẽ khiến bọn người Liễu Tứ Hải suy đoán, từ đó đi theo.
“Oanh!”
Đột nhiên lại có một đạo sấm sét ầm vang rơi xuống, thanh âm mãnh liệt vang vọng khắp Quan Phong thành, rung động tâm linh rất nhiều võ giả.
– Không đúng!
Liễu Tứ Hải ngưng trọng nói:
– Đây cũng không phải có người độ kiếp!
Võ giả độ kiếp hình thành lôi kiếp ẩn chứa một cỗ lực lượng Thiên Đạo không thể làm trái.
Lôi điện lần thứ hai nổ xuống nhìn qua rất đáng sợ nhưng cũng không có khí tức thiên đạo, cho nên Liễu Tứ Hải kết luận, không phải có người đang độ kiếp.
Không phải lôi kiếp, lại là cái gì?
Đại não Liễu Tứ Hải cấp tốc vận chuyển, tiếp theo giật mình hô.
– Thiên địa có biến, chí bảo xuất thế!
“Xoát!”
Hắn lúc này cực tốc bay về phương Bắc.
– Đại gia nó!
Nhìn Liễu Tứ Hải đi trước một bước, Vân Phi Dương nhất thời biết tên kia đã đoán ra đây là dấu hiệu chí bảo xuất thế, lúc này thi triển thân pháp đuổi theo.
Hành động của hai người để võ giả các đại gia tộc cuối cùng nhận thức, nhao nhao thi triển thân pháp cực tốc đuổi tới.
– Đây không phải có người độ kiếp!
– Trời sinh dị dạng, tất có chí bảo ra đời!
Đám võ giả bên trong Quan Phong thành cũng ý thức được, lúc này nhanh chân hành động, trong lúc nhất thời, tất cả đều phi thân về hướng chính bắc.
…
Mây đen ngưng tụ trên Thương Khung lại phát ra lôi điện thanh thế to lớn, không chỉ có kinh động Quan Phong thành, còn kinh động tam đại Vương Thành khác.
Có thể nói, toàn bộ võ giả Tây Nam Vực đều thấy khu vực mây đen dày đặc, vô số cường giả nhao nhao chạy đến.
Vân Phi Dương thi triển Túng Di Vi Bộ đến bên ngoài mây đen, đã thấy không chỉ có Liễu Tứ Hải, còn có mấy tên cường giả cấp Tiên Vương ở hiện trường.
Con bà nó.
Tốc độ bọn họ thật nhanh!
Vân Phi Dương rất phiền muộn, dù sao, chí bảo xuất thế kinh động càng nhiều cao thủ, cơ hội của mình càng thấp.
“Ha ha ha.”
Liễu Tứ Hải treo giữa không trung, nhìn về phía các Tiên Vương khác nói:
– Đán lão gia hỏa Các ngươi đến còn nhanh hơn thỏ.
Một người trung niên thản nhiên nói:
– Trời sinh dị tượng, tất có chí bảo xuất thế, ngu ngốc mới không đến nhanh.
Người này tên Mã Nho.
Hạ vị Tiên Vương bên trong Tây Nam Vực.
Còn ba người khác cũng là hạ vị Tiên Vương.
Tại Chân Vũ Thần Vực, cường giả cấp Tiên Vương không ít nhưng chân chính chưởng khống Vương Thành lại có thể đếm được trên đầu ngón tay.
Liễu Tứ Hải chính là thành chủ Quan Phong Vương Thành, mặc dù cảnh giới giống với bốn người nhưng thân phận lại cao hơn một chút.
Tiên Vương tên Mạc Hành Chi, nói:
– Tây Nam Vực đã vạn năm qua không có chí bảo xuất thế, dựa theo quy định, người nào cướp thì sẽ thuộc về người đó.
– Có thể.
– Không ý kiến.
Ba Tiên Vương khác đồng ý.
Nhanh như vậy đã làm ra quyết định, xem ra bên trong năm tháng dài đằng đẵng, chí bảo xuất thế tại Tây Nam Vực không phải lần một lần hai.
“Oanh!”
Đột nhiên, lại có sấm sét phun xuống ẩn chứa khí thế còn mãnh liệt hơn hai lần trước.
“Hô!”
Tiếng sấm kết thúc, cuồng phong gào thét.
Liễu Tứ Hải nghiêm túc nói:
– Bốn vị, thiên địa dị biến có chút lợi hại, có lẽ chí bảo xuất hiện lần này không giống bình thường.
Bốn Tiên Vương đồng ý, ánh mắt dị thường nóng bỏng, càng là chí bảo không giống bình thường, càng để bọn họ hứng thú.
– Tiểu tử.
Mạc Hành Chi nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
– Nơi này nguy hiểm, nhanh chóng rời đi.
Vân Phi Dương cười không nói.
Hắn biết người này bảo mình rời đi cũng không phải xuất phát từ thiện mà lo lắng sau khi chí bảo xuất thế, mình sẽ tham dự cướp đoạt.
Nói thật, bốn hạ vị Tiên Vương không có nhìn Vân Phi Dương vào mắt, dù sao chỉ là một Chuẩn Tiên đại viên mãn, nhưng biết khi chí bảo xuất thế thường coi trọng cơ duyên.
Vạn nhất tên này gặp may được chí bảo ưu ái, chủ động bay đến trong ngực hắn, đến lúc đó thì phiền phức.
Bọn họ lo lắng không phải không có lý.
Bởi vì tại Chân Vũ Thần Vực, bình thường có chí bảo ra đời thường xuyên sẽ để cho một số võ giả đẳng cấp thấp, đần độn u mê nhặt được chỗ tốt.
Vì ngăn chặn hiện tượng này, phương pháp tốt nhất là phong tỏa bên ngoài để võ giả đẳng cấp thấp vào không được, như thế sẽ không cần lo lắng.
“Uy.”
Mạc Hành Chi thanh lạnh lùng nói:
– Tiểu tử, bản Vương đang nói chuyện với ngươi, ngươi cố ý không nghe hay giả câm vờ điếc?
– Mạc Hành Chi!
Vân Phi Dương không có mở miệng, Liễu Tứ Hải giữa không trung lại lên tiếng.
– Bách Lý công tử là người Quan Phong thành ta, ngươi nói chuyện chú ý một chút.
Sau khi hắn về đến Quan Phong thành đã biết, Bách Lý Phi Dương này là người phụ trách Vân Ký cửa hàng nội thành, cho nên vô cùng tôn kính.
Liễu Tứ Hải vẫn có chút năng lượng, hắn vừa mở miệng, Mạc Hành Chi đã không nói nữa, mà bọn người Mã Nho còn đang âm thầm suy đoán, để Liễu thành chủ che chở, thân phận người này không đơn giản.
– Liễu thành chủ.
Vân Phi Dương truyền âm.
– Đa tạ.
Liễu Tứ Hải cười nói:
– Bách Lý công tử, tất cả mọi người là người một nhà, nói cám ơn thì quá khách khí.
– Chỉ là.
Hắn dừng một chút, lần nữa truyền âm.
– Nơi này đã có chí bảo xuất thế, khẳng định sẽ hấp dẫn càng nhiều võ giả, Bách Lý công tử tốt nhất rời đi để tránh xảy ra bất trắc.- Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta chỉ nhìn xem.
Ngoài miệng nói như vậy, tiên niệm thủy chung lặng yên bao phủ khu vực mây đen dày đặc, thời khắc chú ý biến hóa bên trong.