Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1616
Chương: Thông Thiên Tiên Vương
Thông Thiên Xà tự chui đầu vào lưới, chui vào Tru Thiên Kiếm Trận, bị Vân Phi Dương oanh trọn vẹn 10 ngày.
ấ ểTuy phòng ngự rất mạnh, thân thể không bị thương hại quá lớn nhưng một mực bị oanh tự nhiên tiêu hao không ít khí lực.
Giờ phút này, nó cuộn tròn thân thể to dài vào một chỗ, mặc cho cự kiếm oanh chặt, hữu khí vô lực nói:
– Nhân loại, ngươi thả ta ra, chúng ta đường ai nấy đi, được chứ?
Hung thú cấp bậc này mở miệng nói chuyện rất bình thường.
Cho nên, Vân Phi Dương cũng không kinh ngạc, mà cười nói:
– Ngươi nghĩ ta ngốc? Thả ngươi, quay đầu đến ăn ta?
– Không có khả năng!
Thông Thiên Xà chân thành nói:
– Ta thề với trời, chỉ cần thả ta ra ngoài, tuyệt không thương tổn ngươi mảy may!
Tùy ý đối phương nói nhảm, Vân Phi Dương tuyệt không thả nó đi, vì vậy tiếp tục ngưng tụ cự kiếm oanh tạc lên.
Kiên trì không phụ lòng người.
Lại đi qua một ngày oanh tạc, thân thể cường hãn của Thông Thiên Xà bị oanh ra một khe hẹp, huyết dịch đỏ tươi chảy ra ngoài.
Vân Phi Dương đại hỉ.
Chỉ cần chặt ra một vết nứt, lại tiếp tục oanh tạc xuống, tất có thể trảm nó thành hai nửa!
Đến lúc đó, được một khỏa tinh hạch Tiên Nhân cấp, tuyệt đối kiếm lớn.
Vân Phi Dương cũng không có cân nhắc hàng phục đầu Thông Thiên Xà này, một, tạo hình quá xấu, hai, cũng muốn nhìn một chút xem mình có năng lực chém giết một đầu hung thú Tiên Nhân cấp hay không.
“Xoát!”
“Xoát!”
Mười chuôi cự kiếm lần nữa xuất hiện.
Thông Thiên Xà thấy thế, lúc này nhịn đau hô.
– Nhân loại, có chuyện gì từ từ mà nói!
– Có chuyện gì từ từ mà nói?
Vân Phi Dương cười.
Lúc đánh tới, nó rõ ràng muốn há một ngụm nuốt hết tất cả mọi người vào bụng.
Bây giờ bị vây trong kiếm trận, đi qua cuồng oanh loạn tạc, ý thức được nguy hiểm đến tính mạng, nên bắt đầu nói chuyện thật tốt?
– Tiểu xà trùng.
Vân Phi Dương thản nhiên nói:
– Ngày hôm nay ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ!
Nói rồi mười chuôi cự kiếm được tiên niệm thao túng, hình thành lực lượng kinh khủng đánh vào khe nứt, vết thương đột nhiên mở rộng một tấc, tốc độ máu chảy càng nhanh.
Hai con ngươi Thông Thiên Xà hiện lên vẻ thống khổ, cầu khẩn.
– Nhân loại, ta có bí mật, ngươi không giết ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!
– Cắt.
Vân Phi Dương cười lạnh một tiếng.
Đầu xà thú cấp bậc cao này giảo hoạt giống như nhân loại, vậy mà cầm bí mật đến dụ hoặc mình.
Thông Thiên Xà thấy nhân loại không đáp, vội nói:
– Bí mật này có quan hệ đến Tiên Vương tàn quyển, chỉ cần ngươi thả ta, ta sẽ nói cho ngươi biết!
Tâm thần Vân Phi Dương chấn động.
– Sao ngươi biết Tiên Vương tàn quyển?
Thông Thiên Xà nói:
– Ngươi trước triệt tiêu cự kiếm!
“Hưu!”
Vừa dứt lời, mười chuôi cự kiếm đột nhiên tiêu tán.
– Nói đi.
“Hô!”
Thông Thiên Xà thở một hơi dài nhẹ nhõm, nói:
– Ta là khế ước thú của Thông Thiên Tiên Vương, tên Thông Thiên Xà.
– Thông Thiên Tiên Vương?
Vân Phi Dương chưa nghe nói qua người này.
– Không phải chứ!
Thông Thiên Xà sụp đổ.
– Ngươi chưa nghe nói qua Thông Thiên Tiên Vương?
– Chưa.
Vân Phi Dương ngay thẳng đáp.
” “
Thông Thiên Xà bất lực nằm rạp trên đất, nghĩ thầm, thằng nhà quê này từ đâu tới đây.
Vân Phi Dương nói:
– Thông Thiên Tiên Vương là ai?
– Thông Thiên Tiên Vương là thiên tài.
Thông Thiên Xà sùng bái nói:
– Được thế nhân đánh giá là kỳ tài vực nội 20 vạn năm khó gặp, có tư cách trở thành hạ nhiệm Tiên Đế nhất, dù cửu đại Tiên Đế lúc ấy cũng vô cùng kiêng kị với hắn!
– Một Tiên Vương làm Tiên Đế kiêng kị?
Vân Phi Dương cười lạnh.
– Ngươi xác định mình không nói phét?
– Nói phét?
Thông Thiên Xà nói:
– Nhân loại, nếu như ngươi không tin thì có thể đi vào một thành trì nào đó mà hỏi thăm.
– Lý huynh đệ.
Vân Phi Dương thu hồ tiên niệm, dò hỏi.
– Ngươi có nghe nói qua Thông Thiên Tiên Vương?
“A?”
Lý Phi nhất thời trợn mắt.
Hắn không phải đang điều khiển kiếm trận phong tỏa đại xà à, sao tự dưng hỏi Thông Thiên Tiên Vương?
– Dương huynh.
Lý Phi không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.
– Trong nội vực, cường giả đạt đến Chuẩn Tiên trở lên ai chưa nghe nói qua Thông Thiên Tiên Vương khiến cả cửu đại Tiên Đế kiêng kị chứ.
– Thật có nhân vật ngưu bức như thế?
Vân Phi Dương lúc này chuyển dời tâm thần vào kiếm trận, nói:
– Tiểu xà trùng, nói tiếp.
Thông Thiên Xà thống khổ nói:
– Chủ nhân Thông Thiên Tiên Vương ta vốn là thiên kiêu chi tử, không biết sao vận mệnh bất công, tráng niên mất sớm.
– Cái này có quan hệ gì với Tiên Vương tàn quyển?
Vân Phi Dương cau mày hỏi.
Cố sự của đệ nhất cường giả, hắn hiện tại không có hứng thú tìm hiểu.
– Có!
Thông Thiên Xà nói:
– Chủ nhân Thông Thiên Tiên Vương của ta tu luyện tâm pháp tên Đạo Hóa Kinh, mà hắn tự biết mình không còn sống bao lâu nữa, cho nên chia bí tịch ra làm sáu phần, phong tồn trong đại mộ mình kiến tạo.
Vân Phi Dương bừng tỉnh đại ngộ.
– Nguyên lai đại mộ xuất hiện Tiên Vương tàn quyển an táng Thông Thiên Tiên Vương.
Lúc đó Bách Lý Nghiên từng nói với hắn chuyện Tiên Vương tàn quyển, chỉ biết, sáu vật kia được mang ra từ mộ một vị Tiên Vương, không có đề cập đến tên người kia.
– Nói tiếp.
Vân Phi Dương nói.Thông Thiên Xà nhớ lại chuyện cũ, hai con ngươi âm u lóe ra nước mắt nói:
– Chủ nhân vẫn lạc lệnh ta trấn thủ mộ địa, không biết sao ngủ quên mất, bị trộm mộ chui vào, trộm đi sáu phần tàn quyển.
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương hơi rút.
Nếu như con rắn này nói thật, như vậy thì sáu phần tàn quyển bị trộm đi chính là Tiên Vương tàn quyển về sau gây nên một hồi gió tanh mưa máu tại nội vực.
Thông Thiên Xà lại nói một ít chuyện, mặc dù không quan hệ với Tiên Vương tàn quyển nhưng để Vân Phi Dương biết, nó theo người dấu vết người trộm mộ lưu lại ra ngoài.
Tự trách không chăm sóc tốt mộ địa, bên trong vô tận năm tháng, thủy chung tìm kiếm sáu phần tàn quyển, hi vọng một ngày có thể mang về mộ địa, chuộc tội.
– Cho nên.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi đã tìm ba vạn năm?
– Ba vạn ba ngàn bảy trăm tám mươi năm.
Thông Thiên Xà ngưng trọng nói.
Vân Phi Dương không nói, lâm vào trầm mặc.
Làm một người giỏi về âm mưu, dù trực giác hay sức quan sát đều nhận định, đầu xà thú đang bị mình năm sinh tử trong tay hoàn toàn không giống như đang nói mò.
– Tiểu xà trùng.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nói nửa ngày, ngươi cũng không biết sáu phần tàn quyển ở nơi nào, cái này thì có ích lợi gì?
“Hưu! Hưu!”
Vừa dứt lời, lần nữa ngưng tụ mười chuôi cự kiếm, hiển nhiên muốn tiến hành oanh tạc!
– Đừng! Đừng!
Thông Thiên Xà vội hô:
– Mặc dù ta không biết sáu phần tàn quyển ở đâu nhưng có thể cảm giác được khí tức chủ nhân lưu trên tàn quyển!
“Ồ?”
Vân Phi Dương thu hồi cự kiếm.
– Nói rõ một chút.
Thông Thiên Xà nói:
– Trước khi chủ nhân vẫn lạc, từng lưu lại một tia tiên niệm trên sáu phần tàn quyển, ta là khế ước thú của chủ nhân, chỉ cần khoảng cách đủ gần thì có thể cảm giác được dễ như trở bàn tay.
– Mà.
Nó nghĩ một lát, ngưng trọng nói:
– Vạn lý quanh đây tất tồn tại một phần tàn quyển!
– Chỉ có thể định vị mơ hồ?
Vân Phi Dương hỏi lại.
Thông Thiên Xà trầm ngâm một lúc nói:
– Căn cứ ta phán đoán, tàn quyển kia đang ở hướng tây vị.
– Chính Tây…
Vân Phi Dương nỉ non, lúc này thầm nghĩ:
– Không phải Quan Phong thành sao? Không phải Bách Lý Nghiên đó chứ?