Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1614
Chương: Hung Thú Tiên Nhân Cấp!
Vân Phi Dương không thể chối từ thịnh tình, sau khi uống rượu xong, theo Thôi Tinh Liễm đi vào Thôi gia cũng được an trí vào một độc viện vô cùng ưu nhã trong.
Như thế, thân phận Dương Phi Vân coi như thành công đánh vào nội bộ, thành lập quan hệ không tệ cùng Thôi nhị công tử.
Mấy ngày kế tiếp, Thôi Tinh Liễm vô cùng nhiệt tình, thường xuyên cầm Quan Phượng Tửu đến tìm hắn uống rượu, hai người có thể nói trò chuyện với nhau rất vui.
Đương nhiên.
Vân Phi Dương một bên trò chuyện, một bên lưu ý nhất cử nhất động của Thôi gia, rất nhanh phát hiện, đại gia tộc này mặt ngoài bình tĩnh, kì thực đang cuồn cuộn sóng ngầm.
– Một khi dòng chính Thôi gia triệt để vạch mặt, Thôi gia nhất định náo nhiệt.
Vân Phi Dương nói thầm.
Một ngày nào đó.
Thôi Tinh Liễm lại tới nhưng cũng mang theo một lão giả có khí tức cẩn trọng.
Giới thiệu, Vân Phi Dương biết được, lão giả tên Thôi Thiên Bá, Tam trưởng lão Thôi gia.
Không giống với lục trưởng lão và bát trưởng lão.
Thôi gia Tam trưởng lão có chút từng trải, lúc uống rượu vẫn âm thầm đánh giá Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương biết, lão nhân này là kẻ ủng hộ Thôi Tinh Liễm, lần này đến đây chắc để khảo sát mình.
Cho nên lúc uống rượu, vận chuyển Nghịch Thiên Quyết hơi phóng thích Đạo Ý, khí chất cả người nhất thời trở nên càng thêm thần bí khó lường.
Thôi Thiên Bá âm thầm kinh ngạc.
Thân là một Chuẩn Tiên đại viên mãn tư cách trưởng bối, hắn vậy mà rất khó nhìn thấu thực lực người này.
Thậm chí, Đạo Ý hữu ý vô tình khuếch tán đều vô cùng mạnh.
Mà điều này đại biểu, cảm ngộ của người này đối với Đạo Ý tuyệt mạnh hơn mình, chỉ sợ đã đến gần vô hạn Tiên Nhân.
…
– Tam gia.
Trên đường trở về, Thôi Tinh Liễm cười hỏi.
– Dương Phi Vân này thế nào?
Thôi Thiên Bá nâng cằm lên, đáp.
– Tinh Liễm, người này rất không tệ, mạnh hơn những môn khách ngươi lôi kéo lúc trước, cho nên dù dùng thủ đoạn gì đều phải lôi kéo được.
– Yên tâm đi, tam gia.
Thôi Tinh Liễm tự tin cười nói:
– Con mồi ta nhìn trúng, trốn không thoát.
“Ừm.”
Thôi Thiên Bá gật đầu, nhưng cũng ngưng trọng nói:
– Tiểu tử Tinh Thế kia mấy ngày nay đi tương đối gần với Tinh Đàm, hẳn muốn lôi kéo hắn.
– Cắt.
Thôi Tinh Liễm xem thường.
– Đại đường ca không quyền không thế, tam đường đệ đi lôi kéo hắn cũng quá ngu đi.
– Không thể nói như thế.
Thôi Thiên Bá nói:
– Mặc dù Tinh Đàm không có quyền thế nhưng nghe nói quan hệ rất mật thiết với Bách Lý Phi Dương Vân Ký cửa hàng.
– Bách Lý Phi Dương…
Thôi Tinh Liễm khinh thường cười nói.
– Một người làm ăn mà thôi.
– Tinh Liễm.
Thôi Thiên Bá ngưng trọng nói:
– Bách Lý Phi Dương và Vương chưởng quỹ Hằng Thông cửa hàng có quan hệ không ít, chớ coi thường hắn.
– Tam gia, ta biết.
Thôi Tinh Liễm ngoài miệng nói vậy, lại không để trong lòng.
“Hắc.”
– Tiểu tử này xem thường thân phận Bách Lý Phi Dương của ta.
Vân Phi Dương giả vờ say ngã trên giường lặng yên thu hồi tiên niệm.
Hiển nhiên, đối thoại giữa Thôi Tinh Liễm và Thôi Thiên Bá bị hắn nghe hết vào tai.
…
Ba ngày sau.
Vân Phi Dương đã hiễu rõ toàn diện Thôi gia, trong lúc đó, càng phi thường chủ động mời môn khách uống rượu nói chuyện phiếm.
Ngay hôm qua.
Lúc hắn và Lý Phi uống rượu nghe đối phương say rượu càu nhàu, nhất thời hiểu rõ, những môn khách này có oán khí, có bất mãn đối với Thôi Tinh Liễm,.
– Có cơ hội để lợi dụng!
Vân Phi Dương suy nghĩ một hồi, quyết định hoà mình cùng bọn người này, sau đó tìm cơ hội đào bọn hắn đi hết.
Hắn thấy, Thôi Tinh Liễm sở dĩ có năng lượng trong Thôi gia đơn giản là môn khách nhiều, một khi mất đi, chắc chắn giống như Thôi Tinh Thế, không còn uy hϊế͙p͙.
Ngày thứ hai.
Cơ hội đến.
Theo quy định của Thôi Tinh Liễm, môn khách ở Tụ Hiền các phải đi dã ngoại liệp sát số lượng tinh hạch nhất định.
Bọn người Lý Phi kết bè kết đội rời khỏi Thôi gia, tiến vào khu dã ngoại hung thú trải rộng, mà mặc dù Vân Phi Dương không phải môn khách nhưng lấy lý do nhàm chán đi cùng bọn hắn.
Nói đùa.
Cơ hội tốt như vậy, sao có thể bỏ lỡ?
Vân Đại Tiện Thần theo, cũng làm cho bọn người Lý Phi rất có cảm giác an toàn, dù sao người này có thể chấn nhiếp hung thú.
Quả nhiên.
Một ngày nào đó lúc liệp sát lại có số lớn hung thú đột kích.
Vân Phi Dương lần nữa quát lạnh một tiếng, chấn nhiếp đám hung thú nằm hết xuống đất, không dám nhúc nhích.
Trong lúc nhất thời, bọn người Lý Phi càng sùng bái hắn.Thôi Tinh Liễm thu mua nhân tâm.
Vân Đại Tiện Thần rất hiểu làm thế nào giải quyết bọn họ.
Lại một ngày liệp sát.
Tên này cố ý đi vào sơn lâm dẫn đến một đầu hung thú có thực lực phi thường cường hãn, ác chiến một hồi, lấy đại giới bị thương đánh giết.
Như thế, bọn người Lý Phi càng thêm sùng bái, thậm chí cảm động phát khóc.
Một phen lịch luyện kết thúc.
Vân Phi Dương thành công xây dựng hình tượng trong đầu đám môn khách.
Đương nhiên.
Hiện tại đào chân tường khẳng định không thể.
Vân Phi Dương cần đợi đến thời cơ chín mùi mang hết bọn hắn đi để Thôi Tinh Liễm trong nháy mắt trở thành tư lệnh không lính.
“Rống!”
Lúc mọi người rút lui khỏi sơn lâm, đột nhiên vang lên một tiếng gầm lên giận dữ.
Thanh âm này ẩn chứa lực lượng nào đó chấn động cây cối bốn phía lung lay sắp đổ, cùng lúc đó mặt đất cũng bắt đầu run lẩy bẩy.
“Rống!”
Lại vang lên một tiếng gầm giận dữ.
“Vù vù!”
Đột nhiên, cuồng phong nổi lên mang theo mùi hôi thối.
– Mau nhìn!
Một môn khách cả kinh hô.
Mọi người cùng nhau ngẩng đầu, chỉ thấy trên không sơn lâm nơi xa, một đầu xà thú toàn thân ngăm đen đang dựng đứng, đôi mắt to lớn bộc lộ ra quang mang khiếp người.
– Không tốt!
Lý Phi kinh biến, quát to.
– Đây nhất định là hung thú Tiên Nhân cấp!
“A?”
Lời vừa nói ra, mọi người hãi nhiên thất sắc.
Hung thú Tiên Nhân cấp đối với đám mấy môn khách đẳng cấp bình quân là Chuẩn Tiên trung kỳ mà nói, đây tuyệt đối là tồn tại như một vị Thần.
– Có hơi phiền toái.
Vân Phi Dương trong đội ngũ nhíu mày.
Rất hiển nhiên, đầu xà thú cao trăm trượng cũng không phải do hắn dẫn ra.
“Rống!”
Hắc sắc xà thú lần nữa nộ hống, cự đầu chuyển động, ánh mắt khóa chặt đám nhân loại ngay phía trước.
“Xong!”
Sắc mặt Lý Phi tái nhợt nói.
– Bị phát hiện!
Vân Phi Dương ngưng trọng nói.
– Nhanh trốn!
Vừa dứt lời, người đã chuồn đi, tốc độ chạy rất nhanh.
Nhưng khi hắn phi nước đại một đoạn đường, lần nữa quay đầu nhìn lại, phát hiện bọn người Lý Phi đang run rẩy đứng yên tại chỗ, sau đó sụp đổ nói.
– Còn đứng ngây đó làm gì, chạy đi!
– Dương huynh…
Lý Phi nuốt một ngụm nước bọt, vẻ mặt đau khổ nói:
– Thân thể… Thân thể không động đậy được!
Vân Phi Dương lúc này mới ý thức được, sau khi hắc sắc xà thú xuất hiện, trong không khí tràn ngập một cỗ áp bách lực cường đại.
Hắn vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, Đạo Ý cực kỳ cường hãn cho nên không chịu quấy rối.
Bọn người Lý Phi không có vận khí tốt, bọn họ phảng phất như đang cõng một tòa núi lớn, không chỉ thân thể bị ép rất khó động đậy, ngay cả hô hấp cũng trở nên khó khăn.
“Rống!”
Hắc sắc xà thú lần nữa nộ hống, tiếp theo bay đến, miệng rộng mở to hiện ra răng nanh sắc bén, nương theo từng đợt mùi thôi khiến người ta buồn nôn!
Xong.
Hôm nay đều phải chết ở chỗ này!
Hung thú Tiên Nhân cấp phẫn nộ lao đến để bọn người Lý Phi triệt vọng.