Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1613
Chương: Liều Cũng Là Diễn Kỹ
Trên đời này, không phải chỉ có Vân Phi Dương một người chơi tiểu xảo.
Thôi Tinh Liễm cũng biết chơi.
Khi hắn biết được trung niên gọi Dương Phi Vân muốn đi Quan Phong thành, sớm lấy truyền âm thuật đặc thù liên hệ Tam trưởng lão.
Tam trưởng lão nhận được tin tức, tìm tới Trương tướng quân cũng trong thời gian ngắn nhất thiết lập trạm canh cửa thành không cho hắn vào.
Mục đích Thôi Tinh Liễm rất đơn giản, cho Vân Phi Dương phiền phức, sau đó mình lại xuất hiện giúp hắn giải vây, từ đó tạo ra hảo cảm.
Không thể không nói.
Chiêu trò dùng rất xinh đẹp.
Chỉ là.
Vân Phi Dương hóa thân Dương Phi Vân xuất hiện trong sơn lâm cứu đám môn khách, sau đó nói vội đến Quan Phong thành cũng tạo cho Thôi Tinh Liễm cơ hội lôi kéo mình.
– Mời đến thủ thành tướng quân thiết hạ cửa khẩu quấy nhiễu ta vào thành.
– Sau đó lại xuất hiện giúp ta giải vây thu hảo cảm, thủ đoạn Thôi nhị công tử lôi kéo người rất được.
Vân Phi Dương tối cười.
Thôi Tinh Liễm chơi chiêu không tệ nhưng trước mặt hắn vẫn quá yếu.
Vân Phi Dương vào thành cũng không có khôi phục hình dáng cũ, mà chính lấy bộ dáng Dương Phi Vân tản bộ trong thành.
Rất nhanh, hắn phát hiện, có mấy võ giả trong bóng tối đang nhìn mình chằm chằm, nhất thời khẳng định, hẳn do Thôi Tinh Liễm phái tới giám thị hành tung mình.
Vân Phi Dương không rảnh để ý, giả vờ tiến vào một nhà dân.
Cũng không lâu lắm, lần nữa rời đi, lắc lắc hồ lô rượu trống không, lắc đầu thở dài.
– Lại hết rượu.
Nói rồi ngăn lại một khách qua đường, cười nói hỏi.
– Vị tiểu huynh đệ này, Quan Phong thành có quán rượu nào tốt không?
Người đi đường cười đáp.
– Quan Phượng bên trong Rượu Quan Phong thành, xa gần đều nghe tiếng.
– Quan Phượng tửu?Hai mắt Vân Phi Dương tỏa sáng.
– Nơi nào?
Người kia chỉ.
– Theo con đường này đi thẳng về phía trước, đến cuối đường ngươi sẽ thấy một tửu lâu tên Quan Phượng lầu, Quan Phượng tửu chính do bọn họ sản xuất.
– Đa tạ.
Vân Phi Dương chắp tay, cáo từ rời đi.
Rất nhanh, hắn đã dựa theo chỉ dẫn đi đến cuối đường, nhìn thấy Quan Phượng lầu trang trí hào hoa.
Quan Phượng lầu là tửu lâu có chút danh tiếng bên trong Quan Phong thành, trong tiệm sản xuất Quan Phượng tửu tuyệt đối là mỹ tửu.
– Thơm quá.
Đứng ngoài cửa tiệm, ngửi ngửi mùi rượu trong không khí, Vân Phi Dương chảy nước bọt.
Một màn này bị võ giả bí mật quan sát phát hiện, lúc này lấy đặc thù phương thức hồi báo đến Thôi gia, nội dung là Dương Phi Vân yêu thích uống rượu.
Nhận được tin tức, Thôi Tinh Liễm lúc này khởi hành, tiến về Quan Phượng lầu, mà khi hắn đi vào tửu lâu, chỉ thấy Vân Phi Dương đang tranh chấp cùng điếm tiểu nhị.
– Các ngươi mở tửu lâu làm ăn, vì cái gì không cho ta đi vào?
Vân Phi Dương cau mày hỏi.
Hai tay điếm tiểu nhị ôm ngực, khinh bỉ.
– Quan Phượng lầu chúng ta chỉ tiếp đãi danh môn vọng tộc, tên khất cái như ngươi sao có thể tùy tiện đi vào.
– Nguyên lai nghĩ ta là khất cái.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, xuất ra hồ lô rượu nói:
– Như vậy đi tiểu huynh đệ, ta không tiến vào tủu lâu, ngươi giúp ta đong đầy Quan Phượng tửu, được chứ?
– Không được.
Điếm tiểu nhị thản nhiên đáp.
– MỘT vò Quan Phượng tửu bản điếm trị giá một viên hạ phẩm Tiên thạch, tên khất cái như ngươi uống không nổi.
Vân Phi Dương nhất thời nổi giận.
Khi mình còn là Bách Lý Phi Dương thường cùng Thôi Tinh Đàm đến đây uống rượu, không thấy điếm tiểu nhị mắt chó coi thường người khác như thế nha.
Điều này khẳng định, dù sao lúc ấy hắn có thân phận khác, lại thêm Thôi gia đại công tử rất có phân lượng, điếm tiểu nhị nịnh bợ còn không kịp.
“Ai.”
Vân Phi Dương thở dài, ngửi ngửi mùi rượu trong không khí, rất bất đắc dĩ rời đi.
– Dương huynh.
Nhưng vào lúc này, sau lưng vang lên thanh âm.
– Xin dừng bước.
Vân Phi Dương quay người lại nhìn, thấy Thôi Tinh Liễm đi tới, lúc này chắp tay cười chào.
– Thôi công tử, chúng ta rất có duyên đâu, nhanh như vậy lại gặp mặt.
Thôi Tinh Liễm còn cười nói.
– Thôi mỗ ngày thường trừ tu luyện võ đạo, yêu thích lớn nhất chính là uống rượu, cho nên thường xuyên đến Quan Phượng lầu.
Diễn trò, rất đạt.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên, nhếch miệng cười nói:
– Nguyên lai Thôi công tử và tại hạ là người đồng đạo.
Diễn trò, thuận nước đẩy thuyền.
– Ồ?
Thôi Tinh Liễm cười nói:
– Nói như vậy, Dương huynh cũng là người yêu rượu?
Vân Phi Dương cười nói:
– Không dối gạt Thôi công tử, ta một ngày không uống rượu thì toàn thân rất khó chịu, buổi sáng vừa thức dậy, chuyện đầu tiên liền là uống rượu.
“Ha ha ha.”
Thôi Tinh Liễm cởi mở cười một tiếng.
– Dương huynh có yêu thích tương đồng với Thôi mỗ, không bằng để Thôi mỗ làm chủ, thống khoái uống một trận trong Quan Phượng lầu, phân ra cao thấp?
– Cái này…
Vân Phi Dương giả bộ xoắn xuýt.
Thôi Tinh Liễm còn cười hỏi.
– Dương huynh, chẳng lẽ có chuyện gì?
– Sự tình thì không có, chỉ là…
Vân Phi Dương nghĩ một lát, có chút bất đắc dĩ nói:
– Ta không có tư cách tiến vào Quan Phượng lầu.
– Không có tư cách?
Thôi Tinh Liễm nhất thời nhíu mày.
Điếm tiểu nhị trước tại cửa tửu lâu gấp gáp cúi đầu khom lưng đi tới, cười nói:
– Nguyên lai ngài là bằng hữu của Thôi công tử.
Nói rồi nhẹ nhàng đánh vào trên mặt mình.
– Vừa rồi có nhiều đắc tội, còn mời ngài đại nhân có đại lượng, đừng nên trách.
” “
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Điếm tiểu nhị này vừa rồi còn dữ dằn nhìn thấy chính nhận biết Thôi công tử, trở mặt quá nhanh đi.
Thôi Tinh Liễm giả bộ bừng tỉnh đại ngộ, lạnh lùng nói:
– Tiểu Cửu, vị Dương huynh nàu là ân nhân cứu mạng của bản thiếu, ngươi đắc tội hắn cũng là tại đắc tội ta.
Điếm tiểu nhị vội vàng điên cuồng đánh mặt mình.
Thôi gia nhị công tử là đại nhân vật, một tiểu tiểu nhị tửu lâu như hắn vạn vạn không thể trêu vào.
Được Thôi Tinh Liễm dẫn dắt, Vân Phi Dương tiến vào một gian phong cao cấp trong Quan Phượng lầu.
Tuy tới đây rất nhiều lần nhưng phải biểu hiện giống lần đầu tiên tới, để tránh lộ đuôi.
Trong sương phòng.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng uống một ngụm Quan Phượng tửu, khen.
– Hảo tửu, hảo tửu!
Nói rồi buông chén rượu xuống, cầm vò rượu trên bàn, thống khoái uống từng ngụm.
Thôi Tinh Liễm thấy thế, khóe miệng hơi rút.
Bất quá trong lòng thầm nghĩ.
– Người này nghiện rượu như mạng, chỉ cần bắt được nhược điểm này thì có thể tuỳ tiện chưởng khống.
– Dương huynh!
Thôi Tinh Liễm giơ vò rượu, cười nói:
– Hai người chúng ta hôm nay thống khoái uống một trận, không say không về!
– Đến đây!
Qua ba lần rượu.
Vân Phi Dương đặt bình rượu xuống bán, nhếch miệng cười nói.
– Trước khi rời đi có thể uống được mỹ tửu như thế, đời này không tiếc.
Người nói có ý, người nghe cũng có tâm.
Thôi Tinh Liễm giả bộ say rượu, ấp a ấp úng hỏi.
– Dương Dương huynh, huynh muốn đi?
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương nói.
– Dương mỗ phiêu bạt cả đời, bốn biển là nhà.
Thôi Tinh Liễm lảo đảo giơ lên bình rượu, nhếch miệng cười nói:
– Rượu ngon như vậy, Dương huynh bỏ được mà rời đi sao?
“Ai.”Vân Phi Dương thở dài.
– Sao bỏ được.
Thôi Tinh Liễm cười nói:
– Tại sao Dương huynh không ở lại Quan Phong thành, mỗi ngày hưởng thụ mỹ tửu.
– Ta cũng muốn.
Vân Phi Dương khổ sở nói:
– Nhưng Tiên thạch trong túi quần không nhiều, uống không nổi hảo tửu.
– Dương huynh.
Thôi Tinh Liễm cười nói:
– Quan Phượng tửu này, trong nhà Thôi mỗ có mấy trăm đàn, nếu muốn uống, đều có thể uống ở nhà Thôi mỗ, mỗi ngày một vò cũng có thể uống đến một hai năm.
Vân Phi Dương nghe vậy, hai mắt nhất thời tỏa sáng.
Thôi Tinh Liễm thấy thế khẳng định, lung lạc người này đã là sự việc chắc chắn.
Hai người đều mang ý xấu riêng, tất cả chỉ đang biểu diễn.
Theo thế cục trước mắt, Vân Đại Tiện Thần có diễn kỹ cao hơn, càng không có kẽ hở, đã thành công lừa gạt Thôi Tinh Liễm.