Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1612
Chương: Cá Cắn Câu
Cường giả dẫn đầu đã làm tốt tính toán.
Nếu như Thôi nhị công tử không đồng ý, hắn sẽ dẫn mọi người rút lui.
Cầm võ đạo tư nguyên của người, lẽ ra nên bán mạng, nhưng nếu tự dưng mất mạng, khẳng định không đáng.
– Một đám rác rưởi.
Thôi Tinh Đàm rất khó chịu.
Dù sao cũng là môn khách mình lôi kéo, nên nhàn nhạt lên tiếng.
– Đều rút lui đi.
Rất nhiều môn khách đại hỉ, vội vàng rút lui khỏi khu vực hung thú trùng kích.
Nhưng.
Bởi vì còn có hung thú vọt tới, bọn họ muốn thoát khỏi nguy hiểm, tất sẽ đánh đổi rất nhiều.
“Oanh!”
“Oanh!”
Vẻn vẹn vừa đi mấy bước, ba môn khách Chuẩn Tiên trung kỳ đã bị hung thú phát cuồng bao vây.
Cùng lúc đó, càng nhiều hung thú vọt đến, đánh tới đám người đang chạy trốn cũng mang theo khí tức âm u khủng bố.
“Oanh! Oanh!”
Lại có mấy danh môn khách chết thảm.
Thôi Tinh Liễm đứng tại khu vực an toàn lại thờ ơ.
Hắn thấy, nếu những người này không có năng lực chạy ra khỏi bầy hung thú, hoàn toàn không có chút giá trị bồi dưỡng, chết thì chết.
“Rống!”
“Rống!”
Càng nhiều hung thú đột kích, thanh âm chấn thiên.
Trăm môn khách từ lúc giao chiến đến khi rút lui đã vẫn lạc hơn hai mươi người.
Nhìn tình huống này, dù bọn họ có thể đào thoát, ít nhất cũng phải có một nửa người chết tại hoang sơn dã lĩnh.
– Một đám nghiệt súc.
Đột nhiên, giữa không trung vang lên âm thanh.
– Dừng tay cho ta!
Tiếng rống to ẩn chứa Đạo Ý mạnh mẽ không chỉ có truyền vào trong tai môn khách đào mệnh mà còn truyền vào trong tai hung thú đang phát cuồng.
Trong khoảnh khắc, hung thú đang bạo tẩu dịu dàng ngoan ngoãn xuống, tiếp theo ngã nhào xuống đất, bị dọa run lẩy bẩy.
Biến cố bất chợt đến để các môn khách đang chạy trốn trợn mắt hốc mồm, cước bộ dần chậm lại.
“Xoát!”
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía phương vị âm thanh truyền đến, chỉ thấy một thân ảnh tóc dài tán loạn đi ra từ chỗ tối.
Đó là một trung niên trên mặt có vết sẹo, ăn mặc lộn xộn, lôi thôi lếch thếch, eo cài một hồ lô rượu, đi từng bước một tới, không ngừng lắc lư.
Rất hiển nhiên chính là Vân Phi Dương.
– Cao thủ!
Vẻ mặt môn khách dẫn đầu dần trở nên nghiêm túc.
Sở dĩ khẳng định là vì Vân Phi Dương hoàn toàn không có che giấu Đạo Ý bên trong người, giờ phút này đang không kiêng nể gì mà phóng thích.
Hung thú phát cuồng bị Đạo Ý trấn áp, bị dọa nằm rạp trên mặt đất không dám nhúc nhích.
Đạo Ý mãnh liệt gia thân cũng khiến cho khí chất Vân Phi Dương càng thêm siêu phàm thoát tục, càng thêm thần bí khó lường, mà đây cũng là hình tượng của một cao thủ chân chính!
Trong mắt Thôi Tinh Liễm lấp lóe tia sáng.
Hắn nhìn ra, trung niên đột nhiên xuất hiện nhất định thâm tàng bất lộ.
Gầm lên một tiếng đã khống chế hung thú phát cuồng cũng là chứng minh tốt nhất!
Người này.
Bản thiếu nhất định muốn phải lung lạc vào tay!
– Chư vị.
Vân Phi Dương đi tới, lấy hồ lô rượu xuống, ngửa đầu thống khoái uống một hớp, cười nói:
– Các ngươi đã an toàn.
– Bằng hữu.
Môn khách dẫn đầu cảm kích lên tiếng.
– Đa tạ xuất thủ cứu giúp.
Vân Phi Dương xóa đi vết rượu khóe miệng, cười một tiếng, nói:
– Người tu võ, gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ cũng là chuyện đương nhiên, không cần cảm ơn.
Hắn hiện tại đóng vai một tán tu đang du lịch thiên hạ, biểu hiện sự thoải mái và phóng khoáng vô cùng sinh động.
Rất nhiều môn khách nghe vậy, nhất thời nổi lòng tôn kính.
Bên trong Chân Vũ Thần Vực, giữa võ giả ngươi lừa ta gạt rất bình thường, mà võ giả có tâm hiệp nghĩa có thể nói như lông phượng sừng lân, ít càng thêm ít.
– Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ?
Thôi Tinh Liễm âm thầm cười lạnh.
Hắn thấy loại hiệp giả thích cứu người khác này rất ngu.
Bất quá, đã có một tấm lòng hiệp, chỉ cần lung lạc được, tất sẽ khăng khăng một mực theo mình.
Thôi Tinh Liễm chắp tay cười hỏi:
– Vị bằng hữu này, quý danh?
– Dương Phi Vân.
Vân Phi Dương nói.
Tên này lại đổi tên giả, đảo Vân Phi Dương lại.
“Ai nha.”
Vân Phi Dương vỗ vỗ trán, giống như nhớ tới cái gì, nói ngay:
– Chư vị, ta đang vội tiến về Quan Phong thành, xin từ biệt!
Nói rồi quay người rời đi, trong chớp mắt đã biến mất không còn tăm tích.
– Cái này…
Trong lòng mọi người chấn kinh.
Bọn họ hoàn toàn không thấy tên kia đi thế nào, thật giống như hư không tiêu thất.
Sau khi Vân Phi Dương rời đi, Đạo Ý ngưng tụ bốn phía dần tiêu tán, hung thú bị kinh sợ yên lặng trở về rừng sâu.
– Công tử.
Môn khách dẫn đầu tên Lý Phi nghiêm túc nói:
– Dương Phi Vân này không đơn giản, dù không phải Tiên Nhân, sợ cũng đến gần vô hạn!
Thôi Tinh Liễm không nói.
Giờ phút này hắn đang dùng thuật truyền âm đặc thù liên lạc Tam trưởng lão Thôi gia giúp đỡ mình.Một lúc sau, khua tay nói:
– Chúng ta trở về.
Rất nhiều môn khách, có người mang theo thương tổn, người cõng người bị thương trở về Quan Phong thành, trên đường, phần lớn đều nhỏ giọng nghị luận về Dương Phi Vân.
Nhớ lại hình ảnh quát lạnh một tiếng, mấy trăm hung thú cùng nhau ngã nhào xuống đất, trong lòng vẫn rung động không thôi.
– Lý Phi.
Thôi Tinh Liễm nói:
– Chỉ bằng vào thanh âm thì có thể khống chế hung thú, Dương Phi Vân kia làm sao làm được?
Lý Phi nâng cằm lên, nói:
– Công tử, có lẽ người kia nắm giữ huyết mạch Thú tộc nên có thể chấn nhiếp hung thú.
Vị Chuẩn Tiên đại viên mãn này sẽ không nghĩ tới, Vân Phi Dương để hung thú e ngại là vì Đạo Ý quá mạnh và linh hồn lực đạt đến tầng thứ Tiên Nhân.
– Thì ra là thế.
Thôi Tinh Liễm thầm nghĩ:
– Nắm giữ năng lực chấn nhiếp hung thú, nhân tài bực này, phải làm việc cho ta.
Rất nhanh.
Một đoàn người đi vào Quan Phong thành.
Lý Phi cả kinh hô.
– Công tử, mau nhìn, là Dương Phi Vân!
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Quả nhiên chỉ thấy ân nhân cứu mạng quấn ống quần, bên hông đeo hồ lô rượu đang đứng trước cửa thương lượng cùng mấy cái tên lính canh.
Quan Phong thành có quân đội thủ thành do phủ thành chủ chưởng khống, có tác dụng phụ trách nghiệm chứng thân phận và phòng ngừa người khác vụng trộm lẫn vào.
– Tên ăn mày thối ta, không có thân phận thì lăn mau, nếu không đừng trách quan gia ta không khách khí.
Tướng lãnh thủ thành lạnh lùng quát.
Người này chỉ có thực lực Chuẩn Tiên trung kỳ nhưng thân phận là tướng quân thủ vệ đội thành trì, dù bát đại gia tộc cũng không dám đắc tội.
– Quan gia, ta đến gấp gáp, chứng minh thân phận để trong nhà, ngươi để ta đi vào đi.
Vân Phi Dương cầu xin.
– Lăn, cút!
Tướng quân khua tay.
Nói rồi mấy tên lính sau lưng đi lên, một tay khoác lên chuôi kiếm, hiển nhiên đang nói cho hắn biết, nếu không đi thì sẽ có phiền phức.
– Ta đi, ta đi.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ quay người.
Đúng vào lúc này, Thôi Tinh Liễm đi lên phía trước, chắp tay cười nói:
– Trương tướng quân, vị này là bằng hữu Thôi mỗ, còn xin nễ mặt.
– Nguyên lai là bằng hữu Thôi công tử.
Trương tướng quân cười nói:
– Cho đi, cho đi.
“Xoát!”
Vài tên binh sĩ ngăn cửa nhất thời rút lui.
Thôi Tinh Liễm cười nói:
– Đêm nay Thôi mỗ đãi tiệc ở Tinh Nguyệt lầu, còn mời Trương tướng quân nể mặt một lần.
“Ha ha ha.”
Trương tướng quân cười to đáp.
– Nhất định đi, nhất định đi.
Thôi Tinh Liễm nói chuyện phiếm vài câu, sau đó nhìn về phía Vân Phi Dương, nói nhỏ:
– Dương huynh, mời theo ta cùng đi vào thành.
– Được.
Vân Phi Dương nhếch miệng cười một tiếng.
Khi hắn tiến vào Quan Phong thành, ôm quyền nói:
– Đa tạ Thôi công tử tương trợ, tại hạ vô cùng cảm kích.
– Dương huynh cứu huynh đệ của ta.
Thôi Tinh Liễm cười nói:
– Chút chuyện nhỏ này, không cần nói đến.
– Thôi công tử.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
– Ta còn có việc, trước hết cáo từ, về sau nếu có duyên, có lẽ sẽ gặp lại.
– Cáo từ.
Thôi Tinh Liễm ôm quyền.
Tâm lý thầm nghĩ:
– Chỉ cần ngươi còn ở Quan Phong thành, chúng ta lúc nào cũng có thể gặp nhau, mà ngươi chung quy sẽ trở thành thủ hạ của Thôi Tinh Liễm ta.
– Cá cắn câu.
Vân Phi Dương giả bộ có việc trong người, vội vàng hành tẩu cười thầm không thôi.