Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1611
Chương: Khóa Chặt Thôi Tinh Liễm
Ngắn ngủi ba ngày, Vân Phi Dương chơi âm mưu vài nhiều đã chỉnh Thôi Tinh Thế vô cùng thảm.
Thôi tam công tử không những không biết tình cảnh của mình hiện giờ đều do hắn ban tặng, ngược lại vẫn còn đang rất cảm kích.
Thậm chí, trong khoảng thời gian này, không có việc gì sẽ đến tìm Vân Phi Dương, tăng thêm chút cảm tình, đồng thời cũng một mực nịnh nọt Thôi Tinh Đàm.
Theo Vân Phi Dương, Thôi Tinh Thế đã không còn uy hϊế͙p͙, muốn giải quyết hắn có rất nhiều loại biện pháp, cho nên tiếp theo liền khóa chặt ánh mắt trên thân Thôi Tinh Liễm.
Thôi Tinh Thế có tư cách cạnh tranh chức Gia chủ vì nắm giữ lấy một vài sản nghiệp lớn.
Thôi Tinh Liễm có sức cạnh tranh bắt nguồn từ việc hắn chú trọng mời chào nhân tài, bên trong sân nhỏ của hắn có xây Tụ Hiền các, bên trong có rất nhiều võ giả, tuy cảnh giới không phải quá cao nhưng đều có chỗ đặc thù.
Loại võ giả này dù ở nội vực hay giới hạ đều được xưng là môn khách, bọn họ bám vào gia tộc, hưởng thụ võ đạo tư nguyên, tự nhiên cũng phải nghe người ta sai xử.
Thôi Tinh Đàm kết giao bằng hữu dựa vào bá lực.Thôi Tinh Liễm thì chỉ cần nhìn trúng người nào sẽ dùng tất cả các loại thủ đoạn cho đến khi đào tới trong tay.
Bốn tên thực quyền trưởng lão Thôi gia coi trọng điểm này của Thôi Tinh Liễm mới chống đỡ hắn trở thành gia chủ.
Một gia tộc không chỉ cần có tài lực, còn cần có nhân lực.
Từ lực này cũng không chỉ đơn giản nói đến dòng chính gia tộc, mà còn môn khách từ bên ngoài.
– Nhìn ra.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Kẻ này vô cùng để ý nhân tài, ta có thể động đến phương diện này.
Hôm sau.
Hắn giao việc trong tiệm cho Bách Lý Nghiên, sau đó rời khỏi Quan Phong thành.
Đi đến sơn lâm, Vân Phi Dương lần nữa dịch dung, cố ý để đầu bù tóc rối, trên mặt hiện ra một vết sẹo thật dài, cũng đổi một thân quần áo cũ nát.
Trong khoảnh khắc, hắn anh tuấn uy vũ tiêu sái đã hóa thành một trung niên có chút tang thương, có chút thê lương.
Vì càng lộ vẻ khác loại, Vân Phi Dương cố ý cuốn ống quần, eo cài một hồ lô rượu, cả người phảng phất như tán tu lôi thôi lếch thếch.
Sau khi cải trang về sau, hắn đi sâu vào trong rừng.
Rất nhanh, nghe được nơi xa truyền đến âm thanh chiến đấu kịch liệt.
Tiên niệm bao phủ thì thấy phía trước cách đó không xa, một Chuẩn Tiên hậu kỳ đang chém giết cùng một đầu hung thú cường hãn.
Sau lưng người này, có một đám võ giả ăn mặc thống một như đang quan chiến, mà bắt mắt nhất đám người chính là một công tử ca tướng mạo bất phàm.
Đây cũng là Thôi gia nhị công tử Thôi Tinh Liễm.
Còn về các võ giả xung quanh thì là môn khách hắn dùng hết thủ đoạn lôi kéo.
Theo lời Thôi Tinh Đàm, nhị đường đệ này thường cách một đoạn thời gian sẽ mang môn khách của mình ra dã ngoại lịch luyện, mục đích là kiểm tra thực lực được gia tăng bao nhiêu.
Ngày hôm nay chính là ngày lịch luyện.
Vân Phi Dương thu hồi tiên niệm, thầm nghĩ:
– Môn khách Thôi nhị công tử lung lạc, thực lực thấp nhất cũng đến Chuẩn Tiên trung kỳ, quả thật không thể coi thường.
Võ giả chuẩn Tiên Cấp mặc dù có thể thấy ở khắp nơi nội vực nhưng đến trung kỳ, hậu kỳ thậm chí đại viên mãn, số lượng sẽ giảm dần trên diện rộng.
Thôi Tinh Liễm lung lạc môn khách chừng trăm người, thực lực cũng đều từ Chuẩn Tiên trung kỳ trở lên, không có năng lực, khẳng định rất khó làm được.
…
“Oanh!”
Cuối cùng, môn khách Chuẩn Tiên hậu kỳ kia dung một quyền oanh sát hung thú thể trạng cao lớn, trên mặt hiện ra mấy phần vẻ ngạo nhiên.
– Không tệ, không tệ.
Thôi Tinh Liễm lên tiếng.
– Thưởng hai viên Tiên thạch.
Môn kia khách vui vẻ, lúc này chắp tay nói:
– Đa tạ nhị công tử!
Sau đó, lần lượt có võ giả ra sân, tiến vào sâu trong rừng tìm kiếm hung thú cường đại, thuận lợi đánh giết, thu được khen thưởng Tiên thạch tương ứng.
“Chậc chậc.”
Vân Phi Dương bí mật quan sát, nói:
– Tên này tài đại khí thô nha.
– Chỉ là.
– Hắn trong Thôi gia không có sản nghiệp, sao kiếm được nhiều Tiên thạch như vậy?
Vân Phi Dương không nghĩ ra, không suy nghĩ thêm nữa, đi sâu vào trong rừng núi bắt đầu bước kế hoạch đầu tiên.
“Rống!”
Không bao lâu, trong rừng truyền đến tiếng hung thú rống giận.
“Ừm?”
Thôi Tinh Liễm đang khảo sát môn khách nghe được động tĩnh, ánh mắt nhìn về phương vị Vân Phi Dương tiến vào trước đó.
Một lúc sau, mặt đất khẽ run rẩy.
– Không tốt!
Một môn khách đạt đến Chuẩn Tiên đại viên mãn, cả kinh hô:
– Bầy thú đột kích!
Vừa dứt lời, tiếng rống giận dữ giữa rừng núi càng thêm rõ ràng, môn khách trung hậu kỳ cấp nhất thời phát hiện, nơi núi rừng sâu xa mấy trăm con hung thú phẫn nộ đang gầm thét lao đến.
Nhìn thể trạng và khí thế, thực lực mỗi hung thú đều có thể so với Chuẩn Tiên trung kỳ, thậm chí bên trong còn có hơn mười đầu Chuẩn Tiên đại viên mãn!
Thôi Tinh Liễm cười nói:
– Chư vị, chúng giao cho các ngươi giải quyết.
“A?”
Rất nhiều môn khách nhất thời trợn tròn mắt.
Nếu như số lượng bằng nhau, bọn họ còn có thể đánh một trận.
Nhưng nhiều hung thú như vậy, nếu đón tiếp, kết quả khẳng định bị xong bạo.
– Công tử.
Một Chuẩn Tiên đại viên mãn ngưng trọng nói:
– Số lượng quá nhiều, vẫn nên rút lui trước.
Lông mi Thôi Tinh Liễm hơi nhíu, lạnh lùng nói:
– Đây là mệnh lệnh.
Lời vừa nói ra, tên Chuẩn Tiên đại viên mãn kia và rất nhiều môn khách chỉ có thể bất đắc dĩ quay người đối mặt bầy thú sắp đánh tới.
– Thôi nhị công tử này thật không xem những môn khách lung lạc ra gì.
Vân Phi Dương thành công dẫn động số lớn hung thú ẩn thân tại chỗ tối, cười thầm.
Có thể tìm tới nhiều môn khách như vậy, lại khen thưởng Tiên thạch, thủ đoạn và năng lực đều có, nhưng nếu không thương tiếc thì rất khó lung lạc nhân tâm.
…
“Rống!”
“Rống!”
Từng đầu hung thú theo chỗ tối thoát ra, chúng nện bước to hình thành khí thế khủng bố, như sóng biển cuốn tới.
“Ừng ực.”
Các môn khách đẳng cấp thấp âm thầm nuốt nước bọt.
– Giết!
Nhưng vào lúc này, môn khách đạt tới Chuẩn Tiên đại viên mãn phẫn nộ rống to, ngưng tụ lực lượng mạnh mẽ đập tới.
Hắn hành động, Võ Giả sau lưng cũng tiến lên, nhất thời xuất hiện một màn hùng vĩ, trăm tên võ giả đại chiến hơn năm trăm hung thú.
Thôi Tinh Liễm đứng tại khu vực an toàn, khóe môi nhếch lên mỉm cười nhàn nhạt.
Sinh tử những môn khách này không quan trọng, trọng yếu là phải nghe mệnh lệnh của mình, dù đi chịu chết!
“Oanh!”
“Oanh!”
Tiếng nổ mạnh không dứt bên tai.
Trăm môn khách vọt tới chém giết cùng hung thú.
Mới đầu bọn họ còn có thể chiếm ưu thế nhưng khi hung thú không ngừng tràn tới thì cũng chỉ có thể bị ép lui lại từng bước.
Yếu thế ngày càng rõ ràng.
– Công tử!
Cường giả dẫn đầu đánh giết một con hung thú, quát:
– Chúng ta không chịu được nữa, lúc này rút lui còn kịp!
– Giữ vững cho ta, không cho phép lui lại.
Thôi Tinh Đàm lạnh lùng ra lệnh.
“…”
Trong lòng mọi người dâng lên lửa giận, nhưng nghĩ tới thân làm môn khách người ta, lại nhận được không ít võ đạo tư nguyên, chỉ có thể kiên trì đau khổ chèo chống.
“Oanh!”
ẩĐột nhiên, một Chuẩn Tiên trung kỳ vô ý bị hung thú đánh trúng, bạo bay ra ngoài, trọng thương.
Loại tình huống này liên tiếp phát sinh trong thời gian ngắn.
Vẻn vẹn một khắc đồng hồ, trăm môn khách đã có hơn hai mươi người chịu trọng thương, bên trong có ba tên vẫn lạc tại chỗ.
– Công tử!
Dẫn đầu cường giả quát to:
– Nhanh rút lui đi!
Tình huống bây giờ vô cùng nguy hiểm, nếu như lại giết tiếp, kết quả chính là toàn quân bị diệt.