Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1610
Chương: Xảo Trá Một Vòng Lại Một Vòng
Linh hồn lực Thôi Thiên Cơ Thôi lục gia rất cường đại nhưng trước mặt yêu nghiệt như Vân Phi Dương lại không chịu nổi một kích, tâm thần hắn bị hao tổn nghiêm trọng, người triệt để hôn mê.
Thương thế do linh hồn lực công kích tạo thành còn mạnh hơn lực lượng. Cho nên, nếu không được trị liệu tốt, rất khó khôi phục.
Thực ra ngay từ đầu, Vân Phi Dương không nghĩ ngược Thôi Thiên Cơ, trong kế hoạch của hắn, dựa theo đặc điểm yêu thích uống rượu của đối phương, tính dùng thủ đoạn lung lạc.
Ai có thể nghĩ, tính cách lão gia hỏa này quá ngông cuồng, tính khí Vân Đại Tiện Thần cũng không tốt, nhất thời cải biến kế hoạch, lựa chọn ngược hắn một hồi.
Về đến y quán.
Vân Phi Dương tiếp tục như thường ngày, bắt đầu hấp hấp thu thiên địa thuộc tính, hi vọng có thể càng nhanh lĩnh hội Đạo Ý cấp độ sâu, từ đó đụng chạm đến mép Thiên Đạo.
Hôm sau.
Hắn lần nữa cải trang dịch dung đi vào một nơi gọi là Hương Yên các, thuận lợi tìm Thôi gia bát trưởng lão, Thôi Thiên Chớp.
Không giống với Thôi lục gia nuôi tình nhân bên ngoài, Thôi bát gia ngày thường yêu thích đến thanh lâu tìm thú vui.
Tâm hắn giống như Thôi Thiên Cơ.
Đời này vô vọng đột phá, còn không bằng sống tiêu sái khoái hoạt cho đến hết đời.
– Người võ tu mà trầm mê nữ sắc, sao lại có thành tựu?
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu.
Võ giả đột phá cảnh giới cao hơn vô cùng gian nan, nhưng chỉ cần nỗ lực, chí ít còn có một tia hi vọng, loại tự mình từ bỏ này thì ngay cả cơ hội cũng không.
Vân Phi Dương hóa thành khách chơi gái, cố ý phát sinh xung đột cùng Thôi Thiên Chớp, tiếp theo diễn biến đến cấp độ xuất thủ.
Thực lực Thôi Bát Gia còn không bằng Thôi lục gia, kết quả bị đánh trọng thương.
Về sau.
Vân Phi Dương lặng yên rời đi, khôi phục dung mạo Chân Đức Suất, tiếp tục tu luyện, như chưa có chuyện gì xảy ra.
Cách một ngày, trợ thủ đắc lực của mình, một người linh hồn chịu tổn thương, một người thân chịu trọng thương, điều này khiến Thôi Tinh Thế như muốn sụp đổ.
– Nhất định do tứ thúc và nhị đường ca làm!
Thôi Tinh Thế trừng muốn rách cả mí mắt, còn Vân Phi Dương đã thành công để Thôi Hữu Vọng và Thôi Tinh Liễm lần nữa gánh tội.
Nổi giận thì nổi giận, hai thực quyền trưởng lão bên mình bị bệnh khẳng định phải trị, không biết sao thương thế rất nặng, dù thầy thuốc gia tộc có thể trị liệu cũng phải cần hơn ba mươi năm mới có thể khôi phục.
Trong thời khắc mấu chốt này, Thôi Tinh Thế không thể để những người ủng hộ mình nằm ở trên giường lâu như vậy, cho nên nhanh chóng dẫn bọn hắn đi vào Vân Ký y quán.
Nhưng.
Hắn vừa đi vào y quán đã thấy đại đường ca Thôi Tinh Đàm đang trò chuyện với Bách Lý công tử.
Thôi Tinh Thế đã sớm nghe nói đường ca của mình và Bách Lý công tử xưng huynh gọi đệ, quan hệ không ít, bây giờ gặp được mới xác định.
– Ừm?
Thôi Tinh Đàm đang nói chuyện cùng Vân Phi Dương phát hiện Thôi Tinh Thế, chào hỏi:- Tinh Thế đệ đệ, ngươi làm sao tới đây?
Nhưng khi hắn nhìn thấy hai trưởng lão bị hạ nhân khiêng sau lưng, giật mình hỏi.
– Lục gia và Bát Gia thế nào?!
– Diễn thật đạt.
Vân Phi Dương thầm khen.
“Ai.”
Thôi Tinh Thế lắc đầu nói.
– Tinh Đàm ca, lúc này nói ra rất dài dòng, tiểu đệ trước không giải thích.
Nói rồi nhìn về phía Vân Phi Dương.
– Còn mời Bách Lý công tử xuất thủ cứu giúp.
– Trị bệnh cứu người là tôn chỉ của y quán ta.
Vân Phi Dương cười nói:
– Thôi tam công tử, khiêng người bị thương vào phòng đi.
Trong phòng khám chữa bệnh.
Vân Đại Tiện Thần tuần tự bắt mạch cho hai trưởng lão, tiếp theo cau mày nói:
– Thôi tam công tử, hai vị này trưởng lão một người linh hồn bị tổn hao nghiêm trọng, một người thân chịu trọng thương, tình huống rất không ổn.
– Bách Lý công tử chính là thần y.
Thôi Tinh Thế nói:
– Loại bệnh này chắc có thể trị liệu chứ?
– Trị thì có thể.
Vân Phi Dương nghĩ một lát, nói:
– Nhưng phí dụng tương đối cao.
Thôi Tinh Thế nói:
– Bách Lý công tử cứ việc nói giá.
Lúc này hắn rất cần hai trưởng lão làm hậu trường cho mình, dù tiêu tốn rất nhiều Tiên thạch cũng phải chữa tốt cho bọn họ.
Vân Phi Dương hơi chút trầm ngâm, mở miệng nói:
– Phí dụng trị liệu của hai vị ít nhất hai vạn hạ phẩm Tiên thạch.
– 20 ngàn?
Khóe miệng Thôi Tinh Thế hơi rút.
Tuy kinh doanh nhiều năm nhưng tư sản của hắn cũng không phải vô cùng to lớn, mấy ngày trước vừa lấy 10 ngàn viên làm tiền đặt cọc, bây giờ lấy thêm 20 ngàn, thực xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch.
– Bách Lý công tử, ngươi nghĩ thế này được không.
Thôi Tinh Thế có chút khổ sở nói:
– Ta trước thanh toán 10 ngàn, thiếu 10 ngàn.
– Cái này…
Vân Phi Dương nhất thời rối rắm.
Thôi Tinh Đàm đứng bên cạnh mở miệng.
– Bách Lý huynh, Tinh Thế là tam đường đệ của ta, ngày thường đi rất gần, còn xin cho Thôi mỗ mặt mũi, cho cái giá cả hữu nghị.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương trầm ngâm một hồi, nói:
– Xem mặt mũi Thôi lão đệ, Thôi tam công tử chỉ cần thanh toán 5000 hạ phẩm Tiên thạch là đủ.
Thôi Tinh Thế khẽ giật mình, lúc này bái tạ.
– Đa tạ Bách Lý công tử, đa tạ Tinh Đàm ca.
Sau khi giao tiền, Vân Phi Dương bắt đầu trị liệu.
Không bao lâu, hai trưởng lão nguyên bản trọng thương, sắc mặt khôi phục hồng nhuận phơn phớt, người cũng rất nhanh tỉnh táo lại.
Thôi Tinh Thế đại hỉ, luân phiên cảm tạ.
Sau khi Vân Phi Dương tiến hắn đi vềcòn cười nói:
– Huynh đệ, sau việc này, nếu tam đường đệ ngươi như là người thông minh, nhất định sẽ tới nịnh bợ ngươi.
Thôi Tinh Đàm yên lặng cười một tiếng.
Hắn ngày hôm nay xuất hiện tại y quán là do Vân Phi Dương an bài, rồi nói câu xem mặt mũi mình cho cái giá hữu nghị cũng cố ý diễn cho đường đệ.
Làm như vậy để Thôi Tinh Thế biết quan hệ mình và Bách Lý Phi Dương rất mật thiết, đồng thời để hắn hiểu, mình mặc dù không có thế lực nào trong Thôi gia, nhưng ở bên ngoài vẫn rất có năng lượng.
Loại mưu chồng mưu này, Thôi Tinh Đàm thật nghĩ không ra.
Chỉ có Vân Đại Tiện Thần mới chơi tới, chơi một cách thuận buồm xuôi gió.
Quả nhiên như vậy.
Trong quá trình trị liệu, thậm chí trên đường về, Thôi Tinh Thế vẫn nghĩ đến đại đường ca thật lợi hại, chỉ bằng vào một câu đã tiết kiệm cho mình 15 ngàn viên Tiên thạch!
Hai trưởng lão khôi phục thương thế biết được chuyện này sau cũng có chút chấn kinh.
– Tinh Thế.
Thôi Thiên Cơ ngưng trọng nói:
– Quan hệ giữa Tinh Đàm và Bách Lý công tử Vân Ký cửa hàng thâm hậu như thế, ngươi nhất định phải tạo mối quan hệ với hắn.
– Không sao.
Thôi Thiên Chớp nói:
– Đứa nhỏ Tinh Đàm này không muốn nhúng chàm vị trí gia chủ, nếu như có thể kéo hắn đến bên chúng ta cũng là một cỗ lực lượng không nhỏ.
Thôi Tinh Thế nói:
– Ta hiện tại đi tìm Tinh Đàm ca.
Nói rồi đứng dậy rời đi.
– Tinh Đàm ca.
Trong đình viện, hai người trò chuyện thật lâu, Thôi Tinh Thế giả bộ không muốn chắp tay nói:
– Trời sắp tối, đường đệ xin cáo từ trước.
– Trở về đi.
Thôi Tinh Đàm cười nói.
Nhìn tam đường đệ rời đi nhưng trong lòng cũng đắng chát không thôi.
Thôi Tinh Thế trước đó, ánh mắt luôn lộ ra vẻ ngạo nhiên, có khi đối mặt còn giả vờ không thấy mình.
Bây giờ khi hắn biết được mình và đại ca có quan hệ tốt, không chỉ không còn ngạo nghễ, mà còn mở miệng một tiếng Tinh Đàm ca, kêu vô cùng nhiệt tình.
Quyền lợi thật trọng yếu như vậy sao?
Để đồng tộc huyết mạch trở nên dối trá, hiện thực như thế.
Nói thật, nếu không quan tâm tương lai gia tộc, Thôi Tinh Đàm thật muốn rời khỏi Thôi gia, như đại ca như vậy, tiêu dao tự tại làm chút kinh doanh, làm một tán tu khoái hoạt.