Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1609
Chương: Thôi Lục Gia
Thôi Tinh Thế nghe xong, nhất thời gấp gáp.
Tiệm vũ khí hắn hiện tại chỉ còn thiếu nguyên liệu, nếu như bị Hằng Thông cửa hàng cướp, vậy coi như phiền phức!
– Bất quá.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta và Thôi công tử trước đã bàn giao, nhóm nguyên liệu này sẽ ưu tiên cho Thôi công tử chọn, còn thừa thì bán cho Hằng Thông cửa hàng.
Thôi Tinh Thế đại hỉ, lúc này tỏ thái độ.
– Bách Lý công tử, hàng quý hãng sắp vận tới, dù bao nhiêu, Thôi mỗ cũng muốn.
Trong tiệm nhu cầu cấp bách nguyên liệu khoáng thạch, Hằng Thông cửa hàng lại đang nhìn chằm chằm, cho nên lúc này hắn không còn cân nhắc đã đòi mua toàn bộ.
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
– Muốn hết?
– Không sai.
Thôi Tinh Thế kiên định nói.
Vân Phi Dương thiện ý nhắc nhở:
– Thôi công tử, đám hàng hóa ta vận chuyển dựa theo giá cả vừa rồi cần thanh toán hai vạn hạ phẩm Tiên thạch nghe.
– Không có vấn đề.
Thôi Tinh Thế nói:
– Chúng ta bây giờ có thể ký khế ước.
Vân Phi Dương cười nói:
– Tại hạ thích nhất làm ăn cùng người sảng khoái như vậy.
Nói rồi cùng hắn tiến vào thư phòng, lấy ra giấy viết.
Nhưng.
Trước khi ký kết khế ước, Vân Phi Dương nói:
– Thôi công tử, ngươi ta song phương hợp tác lần này liên quan đến rất nhiều Tiên thạch, cho nên dựa theo quy định của bản hành, quý điếm cần thanh toán trước 10 ngàn Tiên thạch làm tiền đặt cọc.
Điều này không sai.
Bời vì đại sinh ý đều phải giao tiền đặt cọc trước.
– Không có vấn đề.”
Thôi Tinh Thế nói:
– Cửa hàng ta nguyện thanh toán tiền đặt cọc.
Lúc này hắn nhất định phải đạt thành quan hệ hợp tác cùng Vân Ký cửa hàng, một mặt là tiếp tế nguồn cung cấp, một phương diện khác cũng là hi vọng nhờ vào đó lấy được lớn ưu thế trong lúc tranh đoạt vị trí gia chủ.
Cuối cùng, hai người ký tên đồng ý, định ra hợp đồng.
Sau khi Thôi Tinh Thế chi ra một vạn hạ phẩm Tiên thạch, chắp tay nói:
– Bách Lý công tử, hi vọng chúng ta lần này hợp tác chỉ mới bắt đầu.
Vân Phi Dương chắp tay nói:
– Sinh ý nguyên liệu của bản điếm tương lai thì phải dựa vào Thôi công tử chiếu cố.
Hai người nói tiếp một đoạn khách sáo.
Cuối cùng, Thôi Tinh Thế vui sướng cáo từ rời đi.
Về đến Thôi gia, nói sự việc cho hai trưởng lão cũng để hai người vui vẻ.
Hằng Thông cửa hàng đột nhiên đoạn hàng, nhưng lại hình thành quan hệ hợp tác cùng Vân Ký cửa hàng, đây cũng như được giải quyết khẩn cấp.
Nhưng mà.
Thôi Tinh Thế cũng không biết.
Chuyện Vân Phi Dương nói trên bàn rượu đều là giả.
Tiến về tiệm vũ khí, đưa nguyên liệu khoáng thạch cũng là mượn từ Hằng Thông cửa hàng, còn về vận chuyển số lớn nguyên liệu đến càng không có.
Đây là một âm mưu.
Vân Phi Dương làm như thế, cũng vì hố hắn một vạn hạ phẩm Tiên thạch.
Chặt đứt nguồn cung cấp, chỉ để Thôi Tinh Thế mất đi hai tay, hố hắn một số tài sản chẳng khác nào gãy mất hai chân.
– Huynh đệ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta sẽ giúp ngươi, chậm rãi chơi tên này tàn phế, đến lúc đó tự nhiên không có năng lực đi cạnh tranh vị trí gia chủ cùng ngươi.
– Đại ca.
Thôi Tinh Đàm đau khổ, nói:
– Ngươi làm như thế, nếu như truyền ra ngoài tất tổn hại danh dự Vân Ký cửa hàng.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương vỗ vỗ bả vai hắn, nói:
– Ta sẽ đánh hắn nát răng mà còn phải nuốt xuống vào trong bụng.
Hố Thôi Tinh Thế một vạn hạ phẩm Tiên thạch hoàn toàn không đủ để Vân Phi Dương như vậy, sau đó phải làm chính là diệt trừ trợ thủ đắc lực của hắn, lục trưởng lão và bát trưởng lão!
Cái gọi là diệt trừ cũng không phải giết chết.
Vân Phi Dương muốn làm là để bọn hắn thoát ly khỏi Thôi Tinh Thế, ngược lại tìm Thôi Tinh Đàm nương tựa, để có được ủng hộ và địa vị cao hơn trong gia tộc.
Biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng.
Vân Phi Dương nghe Thôi Tinh Đàm kể một phen biết được lục trưởng lão thích uống tửu, cơ hồ mỗi ngày đều sẽ đi tửu quán tên Thanh Nguyệt lầu uống rượu.
Thanh Nguyệt lầu.
Một quán rượu nhỏ vô cùng phổ thông.
Nếu nói đến chỗ đặc sắc thì đó chính là lão bản tửu lâu, một mỹ phụ nhân phong vận vẫn còn.
Vân Phi Dương cải trang dịch dung, đêm nào đó đi vào Thanh Nguyệt lầu.
Vừa đi vào hắn đã phát hiện trong tửu quán căn bản không có buôn bán gì, chỉ có một bàn có khách.
Người đang uống rượu chính là lục trưởng lão, tên Thôi Thiên Cơ, người ta xưng Thôi lục gia.
Người này thuộc về đời thứ nhất Thôi gia, nhưng cảnh giới lại chỉ đến Chuẩn Tiên đại viên mãn, kém xa Thôi gia gia chủ Thôi Thiên Mệnh.
Điều này cũng rất bình thường, bởi vì trong Chân Vũ Thần Vực, võ giả thuận lợi độ kiếp tạo nên Tiên Thân theo tỉ lệ nhân số mà tính vô cùng thấp, còn về Tiên Vương cao hơn, thậm chí Tiên Đế, đã ít lại càng ít.
Thôi Thiên Cơ cũng biết tư chất mình có hạn, không có khả năng đột phá Tiên Nhân, cho nên không cần quá chuyên tâm vào tu luyện, làm một trưởng lão nắm thực quyền, một bên hưởng thụ sinh hoạt.
– Tứ nương.
Hắn ôm chủ tiệm vẫn còn phong vận trong ngực, cười nói:
– Đến đây, uống giúp ta một chén.- Đừng mà.
Mỹ phụ tên Đỗ Tứ Nương, thấp giọng nói:
– Có khách nhân đến.
– Ừm?
Thôi Thiên Cơ khẽ giật mình, lúc này mới phát hiện, một người trẻ tuổi tướng mạo bất phàm trước cửa tửu quán, sau đó quát lạnh nói:
– Tiểu tử, sao ngươi đến đây!
Vân Phi Dương cười nói:
– Kỳ quái, nơi này là tửu quán, ta vì cái gì mà không thể tiến vào?
Nói rồi nhìn về phía mỹ phụ nhân đã đứng dậy.
Lão bản tửu quán này có da trắng như tuyết, tướng mạo vũ mị, quả nhiên là một vưu vật dễ khiến nam nhân nổi lên ham muốn.
Chỉ tiếc.
Vân Đại Tiện Thần có rất nhiều nữ nhân.
Tùy tiện chọn một người cũng đủ để miểu sát người đẹp hết thời thích trang điểm dày đặc trước mặt.
– Tiểu tử.
Thôi Thiên Cơ trầm mặt, nói:
– Ngươi chẳng lẽ không biết, Thanh Nguyệt lâu mấy năm trước đã bị lão phu bao hết?
Chuyện hắn bao cả Thanh Nguyệt lầu sự việc cũng không phải bí mật.
Bỏi vì kiêng kị Thôi gia, rất nhiều võ giả dù đi ngang qua cũng đều sẽ tự giác né tránh.
– Lão gia.
Đỗ tứ nương lên tiếng.
– Tiểu ca rất lạ mắt, xem ra cũng không phải người Quan Phong thành.
– Không sai.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta hôm nay mới đến Quan Phong thành, không quá quen thuộc đối với tình huống nơi này.
– Nguyên lai là người bên ngoài.
Sắc mặt Thôi Thiên Cơ hơi dịu, phất phất tay nói:
– Tâm tình Lục gia ta hôm nay rất tốt, cũng không sinh so đo với một hậu bối như ngươi, mau mau cút.
– Đúng vậy.
Đỗ tứ nương cười quyến rũ nói:
– Mau mau rời đi đi, miễn cho lục gia không cao hứng.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta người này từ trước đến nay đều đi tới rời đi, còn chưa từng lăn người rời đi, lão gia hỏa, không bằng ngươi đến làm mẫu một chút.
Nụ cười trên mặt Đỗ Tứ Nương ngưng kết.
“Ba.”
Thôi Thiên Cơ vỗ lên bàn, mục quang lãnh lệ quát.
– Tiểu tử, ngươi muốn chết!
Khi nói chuyện, khủng bố linh hồn lực gào thét mà ra, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ tửu quán, toàn bộ băng ghế đều hóa thành bột mịn.
Làm dòng chính đời đầu Thôi gia, cảnh giới tuy chỉ có Chuẩn Tiên đại viên mãn nhưng dù sao đã sống rất lâu, cường độ linh hồn lực cao hơn đám dòng chính đời thứ hai thứ ba cùng cấp bậc nhiều.
– Lão gia hỏa!
Vân Phi Dương lãnh đạm nói:
– Ta nhìn ngươi có bao nhiêu phách lối!
“Đạp.”
Một chân phóng ra, bàng bạc linh hồn lực như hồng thủy vỡ đê bộc phát.
Thậm chí, trong quá trình bôn lưu hóa thành một đầu mãnh hổ gào thét mở ra chân trước bổ nhào qua Thôi Thiên Cơ.
Mắt thường rất khó nhìn thấy linh hồn lực nhưng có thể cảm thấy được khí thế, mà khi Thôi Thiên Cơ ý thức được một cỗ linh hồn lực mạnh hơn mình rất nhiều điên cuồng đột kích, sắc mặt đột nhiên đại biến.
“Hô —— “
Đúng vào lúc này, hổ thú ầm vang lao đến xuyên qua thân thể Thôi Thiên Cơ.
Thanh Nguyệt lâu hoàn toàn yên tĩnh.
Vân Phi Dương phiêu nhiên đứng trước cửa tiệm, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Thôi Thiên Cơ đối diện phía trước mấy chục trượng, tuy hắn đứng vững thân thể nhưng hai con ngươi lại bộc lộ ra vẻ hãi nhiên.
“Phốc!”
Một lúc sau, Thôi lục gia phun ra một ngụm máu, thân thể uể oải ngã xuống đất, triệt để bất tỉnh.
– Thật yếu.
Vân Phi Dương ném ra câu nói rồi nhẹ nhàng rời đi.
Nhiệm vụ hoàn thành, tiếp đó chính là ngồi ở y quán đợi Thôi Tinh Thế đến khám bệnh.