Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1584
Chương: Hiện Thực Tàn Khốc!
Dạ gia trong Dạ thành một tay che trời, Dạ Bính Sơn càng không sợ Diêm gia, thu lưu Bách Lý Nghiên, nhưng lại vô cùng kiêng kị Ô Thông Du.
Vì cái gì?
Bời vì Ô Thông Du không chỉ là Tiên thạch ngưng luyện sư, còn có một thân phận khác.
Thành Viên Tiên Minh.
Trăm năm trước, Ô Thông Du đi vào Dạ thành, mở cửa hàng Tiên thạch, hắn cũng đã hỏi thăm ra.
Tiên Nhân cảnh.
Hạ vị Tiên thạch ngưng luyện sư.
Thành Viên Tiên Minh.
Cảnh giới cao, lại có thân phận, đừng nói Dạ gia không thể trêu, coi như Diêm gia cũng không dám.
Nếu không, trong tình huống có thể tuỳ tiện giết chết Vân Phi Dương, Diêm Tống Hoài sẽ không lựa chọn rời đi.
Dạ gia không thể trêu, chỉ có thể thỏa hiệp.
Cho nên Vân Phi Dương đại náo hôn lễ mang theo Bách Lý Nghiên rời đi trong mắt chúng nhân.
– Xú tiểu tử!
Sau khi đi ra Dạ phủ, Ô Thông Du thấp giọng nói:
– Vạn nhất Dạ Bính Sơn xuất thủ, ta không kịp cứu viện, ngươi bây giờ chắc đã chết.
Không biết.
Vân Phi Dương cười nói:
– Sư phụ làm sao bỏ được ta.
Hắn biết có Ô tiền bối, mình tuyệt đối an toàn, cho nên mới sẽ trắng trợn leo lên lễ đài.
Nếu như không có ô dù cường đại, Vân Phi Dương khẳng định sẽ lấy loại phương pháp thứ hai, chui vào nội viện, thần không biết quỷ không hay dẫn Bách Lý Nghiên đi.
Hắn không được biết mình có thể đánh một trận với Chuẩn Tiên đại viên mãn hay không, nhưng khi võ giả cấp bậc không chú ý, lặng lẽ mang người đi, vẫn có tự tin.
Ô Thông Du nói:
– Dạ thành không thể ở, về dọn dẹp một chút, sáng mai chúng ta lên đường tiến về Quan Phong thành.
“Ừm.”
Vân Phi Dương gật đầu.
Tuy cửa hàng Tiên thạch mỗi ngày đều có khách đến cửa, nhưng lưu lượng quá ít, muốn càng nhanh kiếm Tiên thạch, phải đi thành lớn phát triển.
– Cô nương.
Vân Phi Dương cười nói:
– Theo ta cùng đi Quan Phong thành đi.
– Há, tốt.
Bách Lý Nghiên vội đáp ứng.
Nàng rời khỏi Dạ gia, tương đương với không có chỗ dựa.
Lúc này chỉ có thể theo tiên sinh, hắn đi chỗ nào, mình đi chỗ đó.
Về đến cửa hàng Tiên thạch, Vân Phi Dương an trí Bách Lý Nghiên trong gian phòng của mình rồi đi ra ngoài.
Gian phòng có hai nữ nhân, thực không rảnh.
Vân Phi Dương đi vào trong tiệm, tính toán ở chỗ này một đêm, trời sáng lên đường tiến về Quan Phong thành.
Ô Thông Du nằm trên xích đu, cười nói:
– Mang đến một cô nương từ hội đấu giá Hằng Thông, lại cướp về một tân nương của Dạ gia, tiểu tử ngươi rất được.
– Còn không phải vì tìm thêm trợ thủ à.
Vân Phi Dương nói.
Hắn đã lên kế hoạch tốt, đến Quan Phong thành, quản lý cửa hàng giao cho Bách Lý Nghiên và Tô Tiểu Tiểu.
“Haha.”Ô Thông Du cười nói:
– Hai nữ hài, tướng mạo đều khuynh quốc khuynh thành, nếu như mở tiệm trong Quan Phong thành, nhất định hấp dẫn không ít công tử ca.
Vân Phi Dương yên lặng cười nói:
– Tiền bối, ta đã ngưng tụ tốt Tiên thạch các đại gia tộc, hiện đưa cho bọn hắn luôn à.
– Trời sáng đã đi.
Ô Thông Du nói:
– Còn đưa cái gì.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Tiền bối dù sao cũng là Tiên thạch ngưng luyện sư, lại là cường giả cấp Tiên Nhân, lấy đồ của người chạy trốn, có chút không ổn.
Tính cách tên này thật thối.
Hắn cũng tốt quá.
Dám dẫn tân nương người ta đi ngay trước mặt các đại gia tộc Dạ thành.
Nhưng có nguyên tác.
Không có ý định cầm Tiên thạch chuồn đi, ngược lại giao cho từng người.
Đây không quan hệ đến tốt xấu nữa.
Vân Phi Dương thu Bách Lý Nghiên hai khỏa Tiên thạch, thiếu một việc, cho nên mới liều lĩnh dẫn nàng ra khỏi Dạ gia.
Trả lại Tiên thạch cũng là vì làm ăn phải coi trọng chữ tín.
– Không có gì không ổn cả.
Ô Thông Du nói:
– Tiên thạch bọn họ xem như lễ vật tiễn đưa ta đi.
– Có đạo lý.
Vân Phi Dương lúc này bỏ đi suy nghĩ trả Tiên thạch lại cho các đại gia tộc.
Nguyên tắc tên này có cũng được mà không có cũng không sao.
Cho nên trên đời này, người có thể hiểu tính hắn, chỉ sợ cũng chỉ có Lâm Chỉ Khê mà thôi.
Ngày thứ hai.
Tin tức trong ngày vui của Dạ gia, tân nương bị người cướp đi nhất thời truyền khắp Dạ thành.
Rất nhiều người đều đang tranh nhau nghị luận.
Không hề nghi ngờ, chuyện này để Dạ gia mất hết mặt mũi, đến mức đóng chặt cửa lớn, gia tộc không ai dám đi ra ngoài.
Còn nhân vật chính.
Vân Phi Dương sớm đã rời khỏi Dạ thành, hướng về Quan Phong thành.
Còn về những hạ phẩm Tiên thạc, hắn cuối cùng không trả lại, xem như hậu lễ của mọi người tiễn đưa Ô tiền bối đi.
Nếu các đại gia tộc biết, nhất định khóc không ra nước mắt nhưng cũng quả quyết không dám đuổi theo đòi.
Dù sao, tồn tại Dạ gia không thể trêu vào, bọn họ cũng không thể trêu.
Vân Phi Dương mang không ít người, có Ô Thông Du, có Tô Tiểu Tiểu, cũng có Bách Lý Nghiên và Bách Lý Bá.
Chỉ là trên đường, Bách Lý Nghiên thủy chung cúi đầu hành tẩu, tâm tình rất phức tạp.
Nàng biết, mình hôm qua theo Vân Phi Dương rời đichắc chắn để Dạ gia trở thành trò cười, cho nên rất tự trách.
– Cô nương.
Vân Phi Dương cắn quả táo đi tới, hỏi:
– Đang suy nghĩ gì đấy?
– Không có…không có suy nghĩ gì.
Bách Lý Nghiên nói khẽ.
Vân Phi Dương gặm táo nói:
– Cô cho rằng Dạ gia thu lưu cô vì nhớ tới tình nghĩa năm xưa?
Bách Lý Nghiên không nói, nàng biết tiên sinh nói ra suy nghĩ của mình.
Vân Phi Dương lại cắn một miếng, tiện tay vứt bỏ hạt táo, ánh mắt nhìn về phía cao sơn như ẩn như hiện, nói:
– Nếu cô nghĩ như vậy thì quá ngây thơ.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên hỏi lại.
– Người muốn nói cái gì?
Vân Phi Dương chỉ đường núi.
– Nếu như trong núi có chí bảo, cô sẽ làm thế nào?
Bách Lý Nghiên nhìn về phía cao sơn nơi xa, không biết ý trong lời nói tiên sinh.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nếu như là ta, khẳng định sẽ đến phong sơn trước, không để cho người khác tùy tiện i vào, sau đó đi vào chậm rãi tìm kiếm, dù giấu có bí ẩn mấy thì chung quy sẽ tìm được.
Bách Lý Nghiên có lĩnh ngộ.
– Tiên sinh nói, Dạ thúc thúc để cho ta gả cho Khâu Lăng ca là vì chí bảo?
– Không sai.
Vân Phi Dương nói:
– Là Tiên Vương tàn quyển.
Ô Thông Du mở đường phía trước giật mình, vội vàng xoay người dò hỏi:
– Tiểu nha đầu, ngươi có Tiên Vương tàn quyển?
Làm một lão giang hồ, tự nhiên nghe qua truyền thuyết Tây Nam Vực.
– Nhìn xem.
Vân Phi Dương nói:
– Ngay cả cường giả như Ô tiền bối nghe được Tiên Vương tàn quyển cũng động dung, ta cũng không tin Dạ Bính Sơn có thể thờ ơ.
“Phi phi.”
Ô Thông Du nói:
-“a chính chỉ kinh ngạc mà thôi.
Vân Phi Dương cười nói:
– Cho nên ta mới dám nói đến Tiên Vương tàn quyển trước mặt tiền bối, đổi lại người khác, chắc chắn sẽ không nói.
“Ha ha ha.”
Ô Thông Du cười nói:
– Tiểu tử, xem ra ngươi rất hiểu ta.
Hai người nói chuyện với nhau, Bách Lý Nghiên thì trầm mặc.
Vân Phi Dương quay đầu, nói:
– Thực ra, cô có nghĩ tới nhưng không nguyện ý tin tưởng, mà ngây thơ cho rằng, trên đời nhất định có tình nghĩa.
Câu nói này, nhất kích trúng tim!
Bách Lý Nghiên không ngốc, nàng có nghĩ qua.
Nhưng lại lựa chọn tự không quan tâm, tưởng tượng Dạ thúc thúc thu lưu mình không phải vì Tiên Vương tàn quyển, mà vì giao tình với phụ thân.
– Cô nương.
Vân Phi Dương chân thành nói:
– Tiếp nhận hiện thực đi.
Bách Lý Nghiên dừng lại, đứng yên tại chỗ, thân thể mềm mại nhẹ nhàng run rẩy, nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, khóc như một đứa bé.
Điều này đại biểu, nàng không tự mình phủ nhận nữa, mà mở rộng cửa lòng tiếp nhận hiện thực tàn khốc.