Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1583
Chương: Đại Náo Hôn Lễ
Tại Tiểu Thần Giới, Vân Phi Dương từng đoạt hôn, cho nên hắn đối với loại chuyện này, có thể nói vô cùng thông thạo.
Nhưng Ô Thông Du nghe xong, trừng to hai mắt.
Tên này thực biết chơi, sự việc như cướp cô dâu cũng có thể làm?
– Cho mời tân lang, tân nương.
Nhưng vào lúc này, người chủ trì hôn lễ trên đài cao giọng hô, đại sảnh đang lộn xộn, an tĩnh lại.
Rất nhanh.
Dạ Khâu Lăng một thân áo đỏ, ngọc thụ lâm phong đi tới, sau đó, Bách Lý Nghiên đội khăn đỏ cô dâu được hai nha hoàn dẫn ra.
Sau khi nữ nhân này bóp nát ngọc bài, biết được, dù tiên sinh sẽ xuất hiện cũng không nhanh như vậy.
Sự việc phát triển đến bước này, mình có gả hay không cũng đã thân bất do kỷ.
Vẫn là Bách Lý Nghiên quá thiếu quyết đoán.Nếu như ngày đó cự tuyệt Dạ Bính Sơn đề thân, hoặc không bóp nát ngọc bài mà chính chọn rời đi đã không có chuyện như bây giờ.
Không thể trách nàng.
Dù sao, cửa nát nhà tan, không chỗ nương tựa.
Nếu không có Vân Phi Dương lưu lại ngọc bài làm trụ cột tinh thần sau cùng của nàng, chỉ sợ sớm đã lựa chọn thỏa hiệp, hi sinh hạnh phúc cả đời mình để sống chui nhủi ở thế gian.
Được nha hoàn dẫn dắt, Bách Lý Nghiên đứng trên đài hôn lễ song song cùng Dạ Khâu Lăng.
Dạ Bính Sơn ngồi trên thượng thủ vị, mỉm cười.
– Thôi, a…
Bách Lý Nghiên lần nữa nhắm mắt, hai hàng nước mắt chầm chậm theo gương mặt trượt xuống.
Nếu như đây là vận mệnh, nàng chỉ có thể tiếp nhận.
Đột nhiên, một cánh tay đưa qua, bọc lại năm ngón tay của mình, Bách Lý Nghiên sợ hãi, muốn hất ra theo bản năng, nhưng đôi tay kia ẩn chứa lực lượng rất lớn, không cách nào tránh khỏi.
– Cô nương.
Thanh âm ôn nhu truyền vào trong tai.
– Ta tới.
Ông!
Thân thể mềm mại của Bách Lý Nghiên chấn động.
Nàng đột ngột mở mắt, xốc khăn đỏ liền thấy người nắm tay mình không phải Dạ Khâu Lăng, mà chính là Bách Lý Phi Dương đã từng trị liệu, bảo vệ mình.
Một khắc này.
Bách Lý Nghiên mộng.
Mình vừa bóp nát ngọc bài không bao lâu, hắn… Hắn đã đến?
– Là… Nằm mơ sao?
Bách Lý Nghiên ngây ngốc lẩm bẩm.
Nếu như đây là mộng, nàng hi vọng một mực tiếp diễn, vĩnh không thanh tỉnh.
– Đây không phải mơ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Đây là thật.
Hắn một thân áo trắng, siêu phàm thoát tục, vô luận tướng mạo hay khí chất, đủ để miểu sát tân lang.
Trong đại sảnh, lặng ngắt như tờ.
Rất nhiều gia chủ trợn trừng.
Trên đài hôn lễ, đột nhiên xuất hiện một nam tử, tướng mạo bất phàm, mà tân nương đầu đội mũ phượng, người mặc áo cưới càng đẹp không sao tả xiết.
Hai người dắt tay, nhìn nhau.
Hình ảnh phảng phất như dừng lại, thời gian phảng phất như ngưng kết.
Mọi người dâng lên một loại ảo giác.
Chính là, đôi nam nữ đứng chung một chỗ càng giống như tân lang tân nương!
– Tiên sinh…
Bách Lý Nghiên mở miệng.
Nhưng chỉ nói ra hai chữ, nước mắt tựa như trân châu mà rơi xuống từng giọt.
Lúc ngồi trước bàn trang điểm, cầm lấy ngọc bài không thể khống chế.
Bây giờ nhìn thấy Vân Phi Dương, càng hoàn toàn không bị khống chế, muốn khóc thật lớn một trận để phát tiết áp lực cùng thống khổ trong lòng.
Vân Phi Dương hỏi.
– Những ngày gần đây đã nghĩ kỹ muốn ta giúp cô làm chuyện gì chưa?
– Nghĩ kỹ rồi!
Bách Lý Nghiên dừng khóc, chân thành nói:
– Mời tiên sinh mang ta rời khỏi Dạ gia, rời khỏi Dạ thành!
– Được.
Vân Phi Dương cười nói.
“Ba!”
Nhưng vào lúc này, Dạ Bính Sơn rốt cục ngồi không yên, phẫn nộ đập bàn đứng lên, ánh mắt ẩn chứa tức giận ngập trời.
Ngày đại hôn của nhi tử, sắp bái thiên địa, thế mà ở đâu xuất hiện một người đòi dẫn cô dâu đi.
Có thể nhẫn nại, không thể nhẫn nhục!
Dạ thành chủ giận dữ rất bình thường.
Đổi lại gia chủ khác ở hiện trường, khẳng định cũng sẽ tức giận.
– Dạ thành chủ.
Vân Phi Dương cười nói:
– Ta hôm nay dẫn Bách Lý cô nương rời đi, ngươi không có ý kiến gì chứ?
“…”
Khóe miệng mọi người giật giật.
Trong ngày vui, đòi dẫn tân nương người ta đi, còn hỏi chủ gia không có ý kiến gì chớ.
Lời vô sỉ như thế cũng có thể nói ra?
“Hô!”
Quanh thân Dạ Bính Sơn bộc phát ra khí tức khủng bố, ánh mắt lạnh lẽo âm u quát:
– Nhiễu loạn việc vui Dạ gia ta, hôm nay ngươi có thể rời khỏi Dạ phủ sao?
Sát cơ rất mãnh liệt.
Vân Phi Dương hơi nhíu mày.
Chỉ nhìn khí tức, hắn cảm thấy được, Dạ thành chủ có thực lực Chuẩn Tiên đại viên mãn mạnh hơn mình quá nhiều.
– Dạ thúc thúc.
Bách Lý Nghiên khóc nói:
– Tiểu Nghiên với Khâu Lăng ca chỉ có tình huynh muội…
– Cha!
Dạ Khâu Lăng đứng ở bên cạnh lấy lại tinh thần sau khi bị ngu người, sắc mặt dữ tợn quát.
– Giết hắn! Giết hắn!
Ngày đại hôn, tân nương mình bị khác nam nhân nắm tay trước mắt bao người, tinh thần bị đả kích nghiêm trọng.
Trong lòng hắn chỉ có một ý nghĩ, giết chết Vân Phi Dương.
– Bách Lý Nghiên!
Dạ Bính Sơn phẫn nộ nói:
– Ta niệm tình nghĩa cùng phụ thân ngươi, cho nên mới thu lưu, ngươi không biết cảm ân, thế mà trong ngày đại hôn để cho Dạ gia ta mất hết mặt mũi!
– Dạ thúc thúc…
Bách Lý Nghiên xấu hổ cúi đầu.
Nếu như mình sớm cự tuyệt, sự việc cũng không náo đến bước này.
– Bậy bậy.
Vân Phi Dương thản nhiên cất lời.
– Nếu Dạ gia chủ quả thật xem ở phân thượng tình nghĩa hẳn phải biết, Bách Lý cô nương cũng không thích lệnh công tử, khăng khăng để hai người thành hôn, sợ có tâm tư khác.
Bách Lý Nghiên nhìn không thấu sự việc, hắn nhìn thấu.
Bởi vì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường.
Vân Phi Dương cho rằng, Dạ Bính Sơn thu lưu Bách Lý Nghiên lại gấp gáp để nhi tử cưới nàng, tám thành là có quan hệ đến Tiên Vương tàn quyển.
– Tiểu tử!
Song chưởng Dạ Bính Sơn ngưng tụ lực lượng, phẫn nộ nói:
– Nhiễu việc vui Dạ gia ta, hôm nay bản thành chủ để ngươi chết không có chỗ chôn!
– Sư phụ.
Vân Phi Dương kéo Bách Lý Nghiên lui lại hai bước, quay lại cười nói:
– Dạ thành chủ muốn giết ta.
Sư phụ?
ầ ẳ ếDạ Bính Sơn khẽ giật mình nghĩ thầm, chẳng lẽ tên này không đến một mình, còn có trợ thủ?
“Khụ khụ.”
Ô Thông Du ngồi trên ghế đứng lên, cười nói:
– Dạ thành chủ hẳn nói đùa, đồ nhi chớ có nghĩ là thật.
Dát.
Dạ Bính Sơn trợn trừng.
Các gia chủ đến đây chúc mừng cũng âm thầm giật mình.
Khó trách, bạch y tiểu tử lại trắng trợn lên sân khấu nắm tay tân nương lúc bái thiên địa, nguyên lai phía sau có Ô tiền bối làm chỗ dựa.
– Thú vị.
Rất nhiều gia chủ âm thầm cười to.
Dạ gia một nhà độc đại trong Dạ thành, các đại gia tộc mặt ngoài nịnh nọt, nhưng bên trong khẳng định khó chịu.
Bây giờ người trẻ tuổi đại náo hôn lễ là đồ nhi Ô Thông Du, Dạ gia khẳng định ăn quả đắng, muốn nhận thua.
Quả nhiên.
Dạ Bính Sơn nhất thời áp xuống lửa giận.
Tuy hắn rất muốn tung một chưởng oanh sát Vân Phi Dương, nhưng biết có Ô Thông Du ở đây, mười mấy người như mình ra tay cũng rất khó làm được.
Vân Phi Dương cười nói:
– Nguyên lai Dạ thành chủ đang nói đùa, ta kém chút nghĩ là thật đó.
“…”
Dạ Bính Sơn cúi đầu.
Hắn sợ nhìn thấy nụ cười Vân Phi Dương sẽ nhịn không được lửa giận trong lòng ma xuất thủ.
– Dạ thành chủ.
Ô Thông Du làm người hòa giải.
– Giữa nam nữ coi trọng ngươi tình ta nguyện, vị cô nương này đã không nguyện ý gả cho lệnh công tử, cần gì phải dồn ép không tha.
Nói đến đây, nhìn về phía chúng nhân nói:
– Chư vị cho rằng thế nào?
“…”
Gia chủ các đại gia tộc sửng người.
Lão đầu này hỏi mình, không phải muốn mình biểu đạt thái độ à?
– Dạ gia chủ.
Một người trong đó cất lời.
– Cường nữu dưa không ngọt, không bằng để vị cô nương này rời đi thôi.
– Đúng vậy.
Có người khác lên tiếng.
Rất hiển nhiên, bọn họ đều đứng bên Ô tiền bối, dù sao có cảnh giới, có thân phận.
“Ai.”
Dạ Bính Sơn thở dài một hơi, phất phất tay nói:
– Bách Lý Nghiên, ngươi đi đi.
Hắn biết, Ô Thông Du kéo theo nhiều gia chủ cũng không phải đang tạo áp lực cho mình, mà cho mình một bậc thang.
– Dạ thúc thúc.
Bách Lý Nghiên cúi đầu nói:
– Tiểu Nghiên cám ơn ngài những ngày qua thu lưu, ngày khác nhất định sẽ báo đáp.