Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1585
Chương: Bạch Ngọc Tiên Câu
Bách Lý Nghiên mở rộng cửa lòng khóc lớn một trận, trong thời gian này, Vân Phi Dương cũng không an ủi nàng, thậm chí ngăn Bách Lý Bá đang muốn đến an ủi.
Quả thật, chuyện hắn nói lúc trước kích thích nữ nhân này, đâm thủng tưởng tượng ngây thơ trong nội tâm nàng, để nàng thản nhiên đối mặt hiện thực.
Võ đạo tu luyện từng bước, người cũng cần từng bước trưởng thành.
Chuyện này đối với Bách Lý Nghiên, không thể nghi ngờ là một lần trưởng thành của nhân sinh, cho nên khóc đã rồi, đỏ mắt nói:
– Tiên sinh, cám ơn người.
– Không cần cám ơn.
Vân Phi Dương vung tay lên, nói:
– Chúng ta tiếp tục lên đường.
Mọi người tiếp tục lên đường.
Bọn họ muốn đi đến Quan Phong thành, tự nhiên sẽ trải qua một đoạn đường dài dằng dặc.
Vài ngày sau.
Vân Phi Dương cảm giác tốc độ có chút chậm, gọi Thất Thải Lưu Vân Xa ra.
“Chậc chậc.”
Ô Thông Du đi quanh xe, vừa đi vừa tán thưởng, sợ hãi than.
– Tiểu tử, phẩm chất xe này của ngươi có thể nhanh bằng Chuẩn Tiên hậu kỳ.
– Tạm được.
Vân Phi Dương cười nói.
Trong xe rất rộng rãi, Bách Lý Nghiên và Tô Tiểu Tiểu, cả hắn ngồi vào không chen chúc.
Ô Thông Du và Bách Lý Bá thì ngồi trước xe đầu tựa như mã phu.
Theo Vân Phi Dương.
Chiếc xe này thông linh, chỉ có thể chở mình và mỹ nữ, nam nhân mà càng là lão nam nhân tiến vào, tốc độ sẽ bị giảm.
– Được.
An trí thỏa đáng, Vân Phi Dương nói:
– Lên đường.
Khi nói chuyện, tâm niệm khẽ động, Thất Thải Lưu Vân Xa chầm chậm bay lên, hướng về thương khung.
Mặc dù Vân Phi Dương đạt đến Chuẩn Tiên hậu kỳ nhưng chịu trọng lực nội vực hạn chế, vẫn không thể tự do bay lượn, nhưng phi hành chí bảo không bị hạn chế.
Đương nhiên.
Phương diện tốc độ, khẳng định so ra kém bên trong Giới.
Vân Phi Dương lắc lắc đầu nói.
– Xem ra phải tìm một phi hành chí bảo tốt hơn.
Đã từng có chiến thuyền của Lược Đoạt Giả, có Tử Ngọc Tiên Hồ rồi giờ là Thất Thải Lưu Vân Xa, lấy phi hành chí bảo đã thành thói quen của hắn.
– Tiểu tử.
Ô Thông Du ngồi ngoài xe nói:
– Xe này cũng không hoàn chỉnh.
– Không hoàn chỉnh?
Vân Phi Dương ngạc nhiên.
– Chỉ giáo cho?
Ô Thông Du nói.
– Nhìn tạo hình, rõ ràng cùng loại với xe ngựa, nhưng có xe, lại không có ngựa.
“Ách?”
Vân Phi Dương khẽ giật mình.
– Ý tiền bối là tìm hung thú kéo xe?
– Không sai.
Ô Thông Du nói:
– Nếu như có cường đại phi cầm kéo Thất Thải Lưu Vân Xa, tốc độ nhất định sẽ được đề bạt rất lớn.
– Có đạo lý.
Vân Phi Dương đồng ý.
Đột nhiên, hắn nhớ tới lúc đánh nát Tiên Môn, xe Cực Quang Tiên Đế ngồi được từ chín thớt mã thú thần thái phi dương kéo.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương nói:
– Ngươi có nghe nói qua Cực Quang Tiên Đế.
– Cực Quang Tiên Đế?
Ánh mắt Ô Thông Du hiện ra kính sợ thật sâu.
Bách Lý Bá ngồi bên cạnh và Bách Lý Nghiên cùng Tô Tiểu Tiểu trong xe cũng đều hiện vẻ kính ngưỡng.
Tiên Đế.
Chín đại cường giả bên trong Chân Vũ Thần Vực.
Dù chỉ nghe danh hào đã để võ giả nổi lòng tôn kính!
– Năm đó, ta từng ở Cực Quang Đế Thành nửa ngày, có vinh hạnh được thấy qua chân dung Tiên Đế.
Ô Thông Du nói nhỏ.
Khi đó, hắn còn rất trẻ, sau khi nhìn thấy dung mạo Cực Quang Tiên Đế, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân, cho đến ngày nay, ký ức vẫn còn mới mẻ.
– Nói như vậy.
Vân Phi Dương nói:
– Tiền bối nhất định gặp qua chiếc xe mà nữ nhân đáng giận kia ngồi.
Nữ nhân đáng giận?
Sắc mặt Ô Thông Du kinh biến, vội nói:
– Tiểu tử, nhớ kỹ, trong nội vực có mấy lời không thể tùy tiện nói lung tung, nếu không sẽ dẫn tới họa sát thân.
“Ây.”
Vân Phi Dương ứng tiếng.
Tâm lý còn đang nghĩ, lão tử trong vực ngoại chiến trường bị nữ nhân kia lấy Thiên Khiển trừng trị hai lần mà còn sống, làm thế nào sợ nàng?
Đương nhiên.
Vân Đại Tiện Thần đang trang bức.
Nếu như Cực Quang Tiên Đế xuất hiện thật, khẳng định sẽ sụp đổ.
Lấy thực lực hắn bây giờ, có thể chiến Chuẩn Tiên đại viên mãn cũng đã là ẩn số, càng không có tư cách đối mặt Tiên Đế cao cao tại thượng.
– Tiền bối.
Vân Phi Dương hỏi lại lần nữa.
– Ngươi có nhìn thấy xe Cực Quang Tiên Đế ngồi không?
– Gặp qua!
Ô Thông Du ngưng trọng nói:
– Nghe nói, đó là một kiện chí bảo ngưng tụ tinh hoa thiên địa nhật nguyệt sinh ra, chín con ngựa kéo xe càng là Bạch Ngọc Tiên Câu hiếm thấy!
– Bạch Ngọc Tiên Câu?
Vân Phi Dương nỉ non.
– Nếu như có thể tìm tới một thớt để nó lôi kéo Thất Thải Lưu Vân Xa, tốc độ nhất định sẽ rất nhanh.
Ô Thông Du kém chút không ngồi vững, té từ trên xe xuống.
Hắn sụp đổ nói:
– Xú tiểu tử, đây chính là Tiên thú, cao hơn Thần thú, ngươi cho rằng là hung thú phổ thông, tùy tiện có thể tìm thấy?
“Tê!”
Đột nhiên, Thương Khung truyền đến tiếng tê minh.
Ô Thông Du quay đầu nhìn lại, tròng mắt kém chút trừng ra ngoài.
Bởi vì ngay phía trước, một thớt tuấn mã lông trắng như tuyết, thần thái phi dương, chân đạp đám mây đang phi nhanh giữa không trung, quanh thân có tiên khí lượn lờ.
– Tiền bối!Vân Phi Dương hưng phấn nói.
– Hình như là Bạch Ngọc Tiên Câu kìa!
Tuấn mã đang phi nhanh tương tự chín con ngựa của Cực Quang Tiên Đế, hoặc hoàn toàn là theo cùng một mô hình đi ra!
Khóe miệng Ô Thông Du run rẩy kịch liệt.
Mới vừa rồi còn đang nói, Tiên thú không thể tùy tiện tìm thấy, vừa dứt lời đã xuất hiện, đánh mặt cũng quá nhanh đi.
“Haha!”
Vân Phi Dương cười to.
– Con thú này, ta muốn!
“Hưu!”
Khi nói chuyện, thúc đẩy Thất Thải Lưu Vân Xa đuổi theo Bạch Ngọc Tiên Câu phía trước.
“Tê —— “
Bạch Ngọc Tiên Câu đang phi nhanh như phát giác phía sau có người đuổi theo, lúc này tê minh một tiếng, bay hướng lên không.
Cũng may, nó cũng không quá nhanh, nếu không, lấy tốc độ Thất Thải Lưu Vân Xa, chớp mắt một cái đã bị quăng vô ảnh vô tung.
– Tiểu tử!
Ô Thông Du phát điên nói:
– Tuy Bạch Ngọc Tiên Câu dịu dàng ngoan ngoãn nhưng chung vẫn quy là Tiên thú, thực lực rất có thể đã đạt đến tầng thứ đại tiểu Tiên Vương, ngươi đi truy nó cũng là đang tìm cái chết !
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương không quan tâm, khu động Thất Thải Lưu Vân Xa đuổi theo, mà không ngừng lên cao, lần lượt đi qua các đám mây như có như không.
“Tê!”
Bạch Ngọc Tiên Câu lần nữa tê minh, thân thể trắng như tuyết dung nhập vào đám mây trắng, mà Vân Phi Dương thủy chung khóa chặt nó, lúc này đuổi theo.
Nhưng sau khi đi qua mê vụ, lại có ánh sáng sặc sỡ lấp lóe làm cho hắn và bọn người Ô Thông Du khó có thể mở mắt.
Một lúc sau.
Vân Phi Dương thích ứng ánh sáng, nỗ lực nhìn về phía trước, thì thấy trong đám mây trắng phía trước, có chín thớt ngựa giống Bạch Ngọc Tiên Câu như đúc.
– Phát tài!
Hắn mừng lớn nói.
– Đụng phải bầy ngựa rôig?
Nhưng vừa mới dứt lời lại trợn mắt hốc mồm.
Bởi vì bên trong tầng mây mơ hồ hiển lộ ra một chiếc xe hào hoa, một nữ nhân tiên khí lượn lờ ngồi bên trong.
Ô Thông Du cũng nhìn thấy.
Trái tim của hắn đột nhiên đột nhiên ngừng đập, mặt mo xuất hiện vẻ hãi nhiên, run rẩy hô.
– Cực…Cực Quang Tiên Đế!
Không sai.
Nữ nhân quanh thân bao phủ tiên khí, lông mi phát ra mấy phần lười biếng chính là Cực Quang Tiên Đế.
Nàng tóc xanh tản mát, ánh mắt câu hồn nhiếp phách, má hồng kiều nộn như tuyết, môi đỏ như son hơi vểnh, quả nhiên là tuyệt mỹ vưu vật mê đảo chúng sinh.
– Vân Phi Dương.
Thanh âm ôn nhu của Cực Quang Tiên Đế truyền đến.
– Chúng ta lại gặp mặt.
Oanh!
Ô Thông Du như bị sét đánh.
Cực Quang Tiên Đế thân phận cao quý, mỹ mạo có một không hai vậy mà nhận biết học đồ của mình?
Cái này, đang nằm mơ sao?