Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1582
Chương: Bóp Nát Ngọc Bài!
Hôm sau.
Vân Phi Dương theo Ô Thông Du đi vào Dạ phủ.
Đại môn Dạ phủ đã giăng đèn kết hoa, các gia tộc nhao nhao mang theo hậu lễ đến chúc mừng.
– Ô tiền bối!
Dạ Bính Sơn đang nghênh khách nhìn thấy Ô Thông Du, lúc này nhiệt tình đi tới.
Võ giả các đại gia tộc cũng đưa tới ánh mắt kính trọng.
Mà khi bọn hắn nhìn thấy người chạy việc trong tiệm cũng bồi tiếp Ô tiền bối, trong lòng có chút kinh ngạc.
Bọn họ cũng không biết Vân Phi Dương còn có thân phận học đồ.
– Dạ thành chủ.
Ô Thông Du cười nói:
– Đến gấp, không chuẩn bị quà mừng.
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Hắn không phải đến gấp, rõ ràng không chuẩn bị.
Lúc trước chỉ ăn chùa một bữa ở tửu lâu, bây giờ lão lại đến đại hôn người ta uống chùa, lão nhân này còn vô sỉ hơn mình.
– Ô tiền bối có thể nể mặt đến, Dạ mỗ đã thỏa mãn.
Dạ Bính Sơn không quan tâm quà mừng, vội chắp tay nói:
– Mời, mời.
Ô Thông Du mang theo Vân Phi Dương tiến vào Dạ phủ, trên đường, gia chủ các đại gia tộc Dạ thành nhao nhao lấy lòng.
Đây là thân phận.
Đây là thực lực.
Vân Phi Dương biết, nếu như Ô Thông Du chỉ là một tên Tiên thạch ngưng luyện sư, mặc dù được bọn họ tôn trọng, nhưng tuyệt không tôn trọng đến trình độ này.
…
Bên trong gian phòng.
Bách Lý Nghiên yên tĩnh ngồi trước bàn trang điểm.
Hai nha hoàn Dạ gia sau lưng, một người đang chải tóc, một người đang bôi son phấn cho nàng.
– Tiểu thư.
Một tên nha hoàn cười nói:
– Người thật xinh đẹp.
Bách Lý Nghiên không nói, nhìn chính mình trong gương đồng, nỉ non.
– Không từ bỏ, không dễ dàng thỏa hiệp…
Nàng một mực đang nghĩ đến câu Vân Phi Dương nói hôm qua.
Mê mang.
Xoắn xuýt.
Đã từng động tâm.
Nhưng cho đến hiện tại vẫn không làm ra lựa chọn.
– Tỳ nữ cửa hàng Hằng Thông có thể gặp được các nhân như Chân công tử tương trợ, mà quý nhân của ta ở phương nào?
Bách Lý Nghiên nói thầm.
Chính vấn đề này để nàng thủy chung không thể làm ra lựa chọn.
Từ chối không tiếp, có thể.
Nhưng mất đi ô dù của Dạ gia lại không có quý nhân tương trợ, mình đi con đường nào?
Thôi.
Bách Lý Nghiên nắm chặt ngọc thủ, nhẹ nhàng nhắm mắt, hai hàng thanh lệ chảy xuống.
Thời điểm nàng nhắm mắt, trong lòng đã có lựa chọn, thỏa hiệp.
– Ai nha.
Trang điểm nha hoàn hô:
– Tiểu thư, làm sao người khóc, họa trang bị trôi hết rồi.
Rơi vào đường cùng, chỉ có thể lần nữa trang điểm.
Một lát sau.
Bách Lý Nghiên mang mũ phượng, phủ thêm áo cưới màu đỏ, toàn bộ quá trình thủy chung nhắm mắt. Nàng không dám mở, nàng sợ nhìn thấy chính mình nhu nhược trong gương đồng.
– Tiểu thư.
Nha hoàn nói:
– Giờ đã đến, sắp bái thiên địa.
Nói rồi che một tơ lụa đỏ thẫm lên đầu Bách Lý Nghiên. Đây cũng giống với phong tục cưới hỏi tại dân gian, một khi bịt kín, chỉ khi vào động phòng, từ tân lang tự mình cởi ra.
Hai nha hoàn nâng đỡ Bách Lý Nghiên vào đại sảnh.
Lúc này, trong đại sảnh cử hành hôn lễ, khách mời đã vào chỗ, yên lặng chờ một đôi tân nhân bái thiên địa.
– Tân nương đến!
Đột nhiên, có người hô.
Vân Phi Dương ngồi trong bàn tiệc rượu chủ, một bên cắn hạt dưa, một bên quay đầu nhìn lại.
Tuy Bách Lý Nghiên nhiên được khăn đỏ cô dâu che, nhưng hắn có tiên niệm vẫn có thể tuỳ tiện thăm dò bên trong, nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ được son phấn trang điểm kia.
“Ai.”
Vân Phi Dương lắc đầu thở dài.
ểMặc vào áo cưới, đại biểu nàng đã thỏa hiệp.
Vân Phi Dương tuyệt sẽ không ăn no rửng mở đi trợ giúp một người từ bỏ nghịch cảnh.
Đương nhiên.
Hắn hiểu suy nghĩ của Bách Lý Nghiên.
Dù sao, gia tộc không còn, lại ăn nhờ ở đậu, muốn tiếp tục sống, duy trì huyết mạch gia tộc, gả cho Dạ Khâu Lăng cũng là biện pháp không có cách nào khác.
Nhưng.
Khi Bách Lý Nghiên đi đến đại sảnh, lại đột nhiên ngừng bước, cất tiếng.
– Ngọc bài, ngọc bài ta đâu!
Trang điểm lúc, nàng đặt ngọc bài Vân Phi Dương tặng lên bàn trang điểm.
“Xoát!”
Nàng tránh khỏi tay hai nha hoàn, mặc áo cưới, đội khăn đỏ cô dâu chạy về nội viện.
– Tình huống như thế nào?
Tân nương đột nhiên trở về để đám khách mời trợn mắt hốc mồm.
– Nha đầu này…
Sắc mặt Dạ Bính Sơn trầm xuống.
Nhưng nhiều người như vậy ở hiện trường, cật lực bảo trì mỉm cười, cũng cho hai nha hoàn một ánh mắt.
Hai nha hoàn lúc này đuổi theo.
…
“Loảng xoảng.”
Phòng cửa bị đẩy ra, Bách Lý Nghiên đi đến trước bàn trang điểm, nắm ngọc bài vào bàn tay, triệt để buông lỏng một hơi.
Ngọc bài Vân Phi Dương đối với nàng mà nói, vô cùng … vô cùng trọng yếu.
– Tiên sinh.
Bách Lý Nghiên cầm ngọc bài, nước mắt rơi như mưa nói:
– Tiểu Nghiên không muốn gả cho Khâu Lăng ca…
Nàng rốt cục áp chế không nổi tâm tình, như một hài tử bất lực khóc to, trang điểm trên mặt cũng bị lòe đi.
– Đúng! Đúng!
Bách Lý Nghiên ngừng thút thít, nhìn ngọc bài, vui vẻ nói:
– Tiên sinh chính là quý nhân của ta, có lẽ hắn có thể giúp ta!
Nữ nhân ngu ngốc bàng hoàng vài ngày rốt cục nghĩ đến vấn đề này.
Vân Phi Dương nói những lời kia bên ngoài cửa hàng Hằng Thông cũng đang ám chỉ cho nàng, thân phận Bách Lý Phi Dương của mình chính là quý nhân trong đời nàng.
– Nhưng là…
Bách Lý Nghiên nắm chặt ngọc bài, nói:
– Hiện tại bóp nát, còn kịp sao?
Tới kịp.
Bởi vì, Vân Phi Dương trong đại sảnh.
Chỉ là, thân phận đổi thành Chân Đức Suất, cho nên Bách Lý Nghiên cũng không biết rõ tình hình.
Bóp hay không bóp?
Bách Lý Nghiên rối rắm.
– Tiểu thư!
Nhưng vào lúc này, Bách Lý Bá chạy tới, vội nói:
– Nếu như người không muốn gả cho Dạ Khâu Lăng thì bóp nát ngọc bài tiên sinh lưu cho lại đi.
Lão giả này từ nhỏ nhìn lấy Bách Lý Nghiên lớn lên, quan hệ hai người như cha và con gái. Hắn vừa mở miệng, Bách Lý Nghiên thủy chung do dự nhất thời có quyết định, khóc nói:
– Tiên sinh, xin cứu…cứu Tiểu Nghiên!
“Bành —— “
Ngọc bài trong tay vỡ vụn, một sợi lưu quang bay ra.
Nữ nhân đáng thương này rốt cục bóp nát ngọc bài Vân Phi Dương lưu cho. Cũng đại biểu, nàng không có khuất phục nghịch cảnh, mà lựa chọn không từ bỏ, không dễ dàng thỏa hiệp!
Trong đại sảnh Dạ phủ.
Vân Phi Dương đang gặm hạt dưa, tâm thần hơi chấn động, lúc này nhếch miệng cười nói:
– Nữ nhân này rốt cục nghĩ thông suốt?
Nói rồi truyền âm.
– Tiền bối, ta rời đi đây một lát.
“Ừm.”
Ô Thông Du gật đầu.
Vân Phi Dương lặng yên rời khỏi đại sảnh, đi vào một chỗ khu vực ẩn thấp.
– Bách Lý Nghiên, Bách Lý Nghiên a.
Hắn một bên đổi trang phục, một bên lẩm bẩm.
– Ta lúc trước thu cô hai khỏa Tiên thạch, bây giờ cô bóp nát ngọc bài, Vân Phi Dương ta hôm nay muốn vì cô mà trình diễn màn cướp cô dâu.
“Xoát!”
Nói xong cúi đầu, hai tay xoa lung tung trên mặt.
Một lát sau, Vân Phi Dương tiêu sái hất đầu, diện mạo phát sinh biến hóa. Hiện tại hắn mặc bạch y, phong độ nhẹ nhàng, thân phận cũng không còn là Chân Đức Suất, mà chính là Bách Lý Phi Dương!
“Xoát!”
Vân Phi Dương lần nữa về đại sảnh, ngồi trên bàn tiệc.
Ô Thông Du đang gặm hạt dưa nhìn thấy một người xa lạ đẹp trai không khác gì học đồ mình ngồi xuống, phun vỏ hạt dưa ra, nói:
– Xéo đi, nơi này có người.
Vân Phi Dương truyền âm nói:
– Tiền bối, ta là Chân Đức Suất!
“Ách?”
Ô Thông Du nhất thời trợn mắt.
Hắn truyền âm lại.
– Xú tiểu tử, làm sao ngươi dịch dung?
Vân Phi Dương khoác một chân lên ghế đẩu, nhìn về phía nội viện, cười nói:
– Bởi vì ta muốn cướp hôn!