Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1439
Chương: Chuyên Chúc Bảo Tiêu
Vân Phi Dương và Âu Dương Tuệ xem như chính thức nhận biết.
Hai người cũng sắp trở thành bằng hữu, dù sao đều có thù cùng Đoán Tạo Sơn Trang.
Nhưng cái gì thù, cần bố trí một phen.
Cho nên Vân Phi Dương hơi một cân nhắc, nói.
– Tổ tiên ta có một khối khoáng thạch giá trị không nhỏ bị Đoán Tạo Sơn Trang cướp.
Lời nói dối này xây dựng ở thế giới lấy đoán tạo làm chủ, khoáng thạch hiệu dụng cực mạnh, khẳng định rất trân quý.
– Năm đó tuổi nhỏ, thực lực không bằng người, khổ tâm tu hành, trải qua vô số năm tháng rốt cục có thực lực báo thù.
– Nhưng muốn bắt đi một Trưởng lão, không nghĩ tới bên trong gian phòng lại là cô.
Vân Phi Dương lừa gạt nói.
– Thì ra là thế.
Âu Dương Tuệ hiểu rõ, nàng dò hỏi.
– Thực lực ngươi bây giờ rất mạnh?
– Tạm được.
Vân Phi Dương nói.
– Số một số hai Đoán Tạo giới,.
– Lợi hại như vậy?
Âu Dương Tuệ giật mình.
Vân Phi Dương cười.
– Không lợi hại sao có thể phá trận pháp Đoán Tạo Sơn Trang.
– Vậy cũng đúng.
Âu Dương Tuệ tỉnh ngộ.
Vân Phi Dương sở dĩ cao điệu thực lực mình rất mạnh chủ yếu để Âu Dương Tuệ nghĩ rằng mình không đơn giản.
Nếu như không đoán sai, Chú Tạo Thuật của nàng phi thường mạnh.
– Âu Dương cô nương, nói sự việc cô một chút đi.
Vân Phi Dương hỏi.
– Cô và Đoán Tạo Sơn Trang có thù gì?
Trong ánh mắt Âu Dương Tuệ ẩn chứa vô tận tức giận và hận ý, có thể thấy được cừu hận phi thường cường liệt.
Trong Đoán Tạo giới có nhất lưu tông môn cũng có tán tu một mình nghiên cứu Đoán Tạo Thuật.
Bọn họ không môn không phái, tâm huyết cả đời đều quán chú vào việc rèn đúc sáng tạo ra vô số tác phẩm khiến người ta sợ hãi thán phục.
Đại biểu là Đoán Tạo Vương tên Âu Dương Tử.
Tu vi của người này không cao, chỉ có thực lực Chí Tôn, nhưng trong suốt thọ nguyên lại phụng hiến cả đời trên đoán tạo, có thể nói như si như say.
Nghe nói, hắn luyện chế trang bị và chí bảo tới vạn cái.
Trong ngàn năm thọ nguyên luyện chế trang bị và binh khí đều đến cửu phẩm Thứ Tiên Cấp.
– Lợi hại.
Từ trong miệng Âu Dương Tuệ biết được nhân vật này, Vân Phi Dương bội phục không thôi.
Nhưng hỏi.
– Âu Dương Tử tiền bối có quan hệ gì với Âu Dương cô nương?
ắHai mắt Âu Dương Tuệ rưng rưng, đáp.
– Ngài là gia gia của ta.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Là một người thông minh, hắn có thể đoán ra, Âu Dương Tử tất nhiên đã chết.
Âu Dương Tuệ tiếp tục nói.
– Gia gia của ta ý thức được thọ nguyên gần hết, ngưng tụ Tất Sinh lực bắt đầu đoán tạo chí bảo Chuẩn Tiên Cấp.
Vân Phi Dương âm thầm giật mình.
Loại chí bảo cấp bậc này, nếu như luyện chế ra trong Giới, tất nhiên là chú tạo đại sư đỉnh phong.
– Lão nhân gia ông ta chọn một rừng sâu núi thẳm ngăn cách, sưu tập tất cả tài liệu, toàn bộ dung luyện.
Trải qua trăm năm, cuối cùng một ngày xuất hiện tiên quang, bao phủ toàn bộ Đoán Tạo giới khiến cho mọi người quỳ bái.
Âu Dương Tuệ nói đến đây, trong ngôn ngữ tràn ngập cảm giác tự hào.
Cường giả luyện chế ra chí bảo Chuẩn Tiên Cấp ở Đoán Tạo giới này đã 100 ngàn năm qua không ai có thể làm được!
– Trăm năm…
Vân Phi Dương âm thầm líu lưỡi.
Nhịn được tịch mịch, nhịn được buồn tẻ.
Thời gian trăm năm chuyên chú đoán tạo, vẻn vẹn phần kiên quyết này cũng đủ để cho người kính nể.
Âu Dương Tuệ bi thương nói.
– Luyện chế ra chí bảo Chuẩn Tiên Cấp, thọ nguyên gia gia của ta hao hết, mỉm cười vẫn lạc tại đoán tạo đài.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn có thể đoán được, trước khi Âu Dương Tử chết, nhất định rất vui vẻ.
Chí ít tại lúc sống, làm được sự việc mấy vạn năm không ai có thể làm.
– Âu Dương cô nương, bớt đau buồn.
Vân Phi Dương an ủi.
– Nhưng…
Đột nhiên, đôi bàn tay Âu Dương Tuệ nắm chặt, cả giận nói.
– Đoán Tạo Sơn Trang vô sỉ kia lại chạy tới trong lúc gia gia ta quy thiên, cướp đi chí bảo Chuẩn Tiên Cấp.
– Âu Dương gia ta không để ý Chuẩn Tiên Cấp chí bảo.
– Nhưng không thể nhất tiếp nhận Đoán Tạo Sơn Trang công bố với bên ngoài rằng tiên quang bao phủ bởi vì sơn trang hắn luyện ra chí bảo Chuẩn Tiên Cấp.
– Má.
Vân Phi Dương cả giận quát.
– Thật không biết xấu hổ!
Chuyện này lúc ấy gây nên sóng to gió lớn trong toàn bộ Đoán Tạo giới.
Bởi vì Đoán Tạo Sơn Trang luyện chế ra chí bảo Chuẩn Tiên Cấp, trong lúc nhất thời danh tiếng đại chấn, trở thành nhất lưu tông môn được chú ý nhất.
Âu Dương Tuệ rơi nước mắt như mưa, nói.
– Nếu gia gia dưới suối vàng biết, nhất định sẽ rất thương tâm.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Một đại sư quán chú toàn bộ tâm huyết vào việc đoán tạo.
Trước khi chết sáng tạo ra chí bảo Chuẩn Tiên Cấp, không chỉ bị cướp đi, còn cướp đi vinh diệu thuộc về mình, tuyệt đối không thể tiếp nhận.
– Cho nên…
Vân Phi Dương nói.
– Cô đi khiêu chiến bọn họ, muốn đòi công đạo giúp gia gia?
– Không sai.
Âu Dương Tuệ gật đầu.
Người nhà họ Âu Dương con trai đơn bạc, đến đời này chỉ có một nữ nhân nàng.
Vì để thế nhân biết gia gia mới là người luyện chế ra chí bảo Chuẩn Tiên Cấp, nàng học nghệ có thành tựu, một mình đi khiêu chiến Đoán Tạo Sơn Trang.
Lúc trước trong phòng đang đoán tạo chí bảo, chính là đang so đấu cùng trưởng lão đối phương.
– Còn mấy ngày nữa thành công…
Âu Dương Tuệ hung hăng nguýt hắn một cái, nói.
– Kết quả, lại bị ngươi đột nhiên xuất hiện cắt đứt!
Vân Phi Dương cười nói.
– Cô không nên cảm tạ ta?
– Cảm tạ ngươi?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương nói.
– Tông môn vô sỉ như thế, dù cô thắng bọn họ, kết quả không chết cũng bị cầm tù.
– Không có khả năng.
Âu Dương Tuệ nói.
– Trang chủ kia đã đáp ứng ta, chỉ cần thắng thì hắn sẽ thừa nhận.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Âu Dương cô nương, cô quá ngây thơ.
Nàng này hẳn đặt toàn bộ tâm huyết vào việc đoán tạo, kinh nghiệm sống chưa nhiều, không biết nhân tâm hiểm ác.
Phí một hồi lâu.
Vân Phi Dương làm công tác khai thông cho Âu Dương Tuệ.
Để cho nàng hiểu rõ ý nghĩ của mình lúc trước buồn cười biết bao.
– Âu Dương cô nương.
Vân Phi Dương nói.
– Bọn họ sở dĩ giao đấu cùng cô hẳn là muốn lý giải Chú Tạo Thuật của cô.
– Nếu như ngươi có thể luyện chế thành công, kết cục sẽ bị cầm tù, thành công cụ luyện chế chí bảo cho bọn họ.
Không hổ là kẻ già đời, một chút đã nói ra ý nghĩ của Đoán Tạo Sơn Trang.
– Ta nên làm cái gì?
Âu Dương Tuệ khóc nói.
– Chẳng lẽ cứ để bọn hắn bá chiếm vinh diệu thuộc về gia gia ta?
– Âu Dương cô nương đừng khóc.
Vân Phi Dương son sắt nói.
– Có ta ở đây, ai cũng không đoạt được vinh diệu thuộc về Âu Dương Tử tiền bối.
– Đi.
– Đi Đoán Tạo Sơn Trang.
– Vân Phi Dương ta đến làm chuyên chúc bảo tiêu cho cô.
Đoán Tạo Sơn Trang.
Trang chủ và tất cả Trưởng lão đứng trong Luyện Bảo Đường.
Khi bọn hắn nhìn chú tạo đài, chí bảo gần như thành công lại bị hủy, nhất thời thương tâm không dứt.
– Đáng giận!
– Là ai cướp nữ nhân kia đi!
Trang chủ rất tức giận.
Chú Tạo Thuật của nữ oa kia vô cùng ưu tú, nguyên bản kế hoạch sẽ bắt cầm tù, luyện chế chí bảo cho sơn trang.
Kết quả chưa từng nghĩ, bị người cướp đi.
– Trang chủ!
Nhưng vào lúc này, một đệ tử đi vào Luyện Bảo Đường thông báo.
– Âu Dương Tuệ trở về!
Trang chủ và tất cả Trưởng lão khẽ giật mình, nhất thời đại hỉ không thôi.- Bất quá.
Đệ tử nói bổ sung.
– Còn một người theo nói là bảo tiêu của nàng.