Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1410
Chương: Truy
Đột nhiên có người dẫn thần hồn giác tỉnh giả đi để Vân Phi Dương rất khó hiểu.
Hắn cẩn thận quan sát hình ảnh chiếu lại.
– Phi Dương.
Liễu Nhu cau mày nói.
– Sau khi Thất Sát Thần Quân vừa thức tỉnh, hai đầu lông mày của chiến giáp nam tử kia hiện lên vẻ hưng phấn.
– Không sai.
Sắc mặt Vân Phi Dương trở nên nghiêm túc.
Thất Sát Thần Quân vừa mới giác tỉnh, đám người này đã xuất hiện, lại biểu hiện ra vẻ hưng phấn.
Chỉ có một khả năng.
Hắn biết đối phương là người mang Thần hồn!
Vân Phi Dương nói.
– Nhu nhi, chẳng lẽ trên đời này có người tìm kiếm người mang Thần hồn giống như ta?
– Không thể nào?
Liễu Nhu không tin.
Nàng cho rằng chỉ có một mình Vân Phi Dương gánh vác sứ mệnh tìm kiếm người mang Thần hồn.
Vân Phi Dương nói.
– Có lẽ do ta suy nghĩ nhiều.
– Phi Dương.
Liễu Nhu nói.
– Ta cảm thấy việc cấp bách hiện tại là biết rõ thân phận của đám binh sĩ này.
– Ta cũng cho rằng như vậy.
Vân Phi Dương đồng ý.
Muốn tái tạo Thần Giới, không thể thiếu 108 Thần.
Bây giờ Thất Sát Thần Quân bị bọn họ mang đi, biến mất trên bản đồ tinh không, dù như thế nào cũng phải tìm ra.
Liễu Nhu lại nhìn hình ảnh chiếu lại một lần, nói.
– Trước ngực tướng quân cầm đầu có khắc chữ Thần, đây là manh mối để điều tra.
Trong vũ trụ.
Trên đường trở về Phiêu Miểu giới, Vân Phi Dương thủy chung đang tự hỏi.
Hắn luôn cảm giác, người rừng giác tỉnh Thất Sát Thần Quân bị đám binh sĩ kia mang đi không đơn giản.
– Phi Dương.
Nhưng vào lúc này, Liễu Nhu thông báo.
– Lại có người mang Thần hồn xuất hiện!
“Xoát!”
Vân Phi Dương vội vàng đi tới.
Quả nhiên, màn sáng hiện thông báo phát hiện hào quang màu đỏ cách đây 1000 quang.
Nhưng.
Cũng giống như lần trước.
Vừa thúc đẩy Tử Ngọc Tiên Hồ bay đến qua hơn nửa đường, hồng quang lần nữa tự dưng biến mất.
– Lại biến mất?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Tinh Dã đại lục.
Thác Bạt Lưu lần nữa bị triệu hoán ra, dựa vào thời gian lực chiếu lại hình ảnh lúc trước.
Vài ngày sau.
Trên màn sáng lại xuất hiện một người mang Thần hồn.
Lần này cũng không có giác tỉnh, mà chỉ tu luyện như thường ngày, một đám binh lính từ trong không gian xuất hiện, đơn giản nói với nhau vài câu rồi bị dẫn đi.
Liễu Nhu nói.
– Thời điểm người mang Thần hồn bị mang đi cùng lúc với lúc mất đi liên lạc với hồng quang.
Vân Phi Dương ngưng trọng nói.
– Đám người này lại tìm đến một người mang Thần hồn, không phải trùng hợp.
– Không sai.
Liễu Nhu kiên định nói.
– Bọn họ nhất định biết rõ thân phận người mang Thần hồn mới có thể đến đây mang đi.
– Đáng giận.
Vân Phi Dương có chút phẫn nộ.
Hai người mang Thần hồn bị mang đi, đoạn tuyệt liên hệ, càng khó tìm lại.
– Nhu nhi.
Vân Phi Dương tỉnh táo lại nói.
– Có thể tìm được đám binh sĩ kia không?
Liễu Nhu nói.
– Bọn họ vừa rời đi không lâu, lẽ ra khoảng cách cũng không xa nhưng tinh quang lại không có biểu hiện gì.
Vân Phi Dương nói.
– Nhìn phương thức chúng rời đi, chắc phải nắm giữ không gian thuộc tính, từ đó tránh thoát khỏi dò xét của Tinh Không Đồ.
Liễu Nhu cau mày nói.- Nếu như vậy, muốn tìm bọn hắn rất khó khăn.
– Đúng!
Nàng nhớ tới cái gì, cười nói.
– Có thể tìm Lâm Dật Phong hỗ trợ, điều tra không gian ba động, có lẽ sẽ tìm được bọn họ.
– Biện pháp tốt.
Ánh mắt Vân Phi Dương sáng lên.
Bên trong hạo hãn vũ trụ, Tử Ngọc Tiên Hồ đang phi hành tốc độ cao.
Lâm Dật Phong đứng phía trên, không gian thuộc tính bao phủ khu vực mười vạn dặm xung quanh.
Hắn đã đạt đến Bán Tiên đại viên mãn, mặc dù chưa vào vững chắc kỳ, nhưng cũng là trừ người có thực lực mạnh nhất trong số những huynh đệ của Vân Phi Dương.
Bất quá, Lâm Dật Phong hiện tại rất phiền muộn.
Bởi vì Vân Phi Dương triệu hoán hắn ra, cho một nhiệm vụ khó hiểu, bao phủ không gian tìm kiếm năng lượng ba động.
Xin nhờ!
Đây là vũ trụ vô cùng vô tận đó cha!
Vận dụng không gian thuộc tính tìm kiếm năng lượng ba động, không thể nghi ngờ là mò kim đáy biển.
Dù không hiểu main ta đang làm gì, Lâm Dật Phong đứng trên Tử Ngọc Tiên Hồ vẫn vô cùng cẩn thận phóng thích không gian thuộc tính bao phủ mười vạn dặm xung quanh.
Vân Phi Dương và Liễu Nhu bên trong thì đang tập trung vào màn sáng.
Theo phán đoán của hai người, nếu như đám binh sĩ kia còn tiếp tục tìm kiếm người mang Thần hồn, nhất định sẽ rất nhanh phát hiện bọn họ.
Ba ngày.
Mười ngày.
Cho đến một tháng trôi qua, trên bản đồ tinh không thủy chung không có xuất hiện hồng quang.
Lâm Dật Phong trên Tử Ngọc Tiên Hồ thì vô cùng sụp đổ.
Trong thời gian này điên cuồng tiêu hao không gian thuộc tính, hắn không thể không tiến vào Phi Dương giới tu dưỡng mấy lần.
“Ông!”
Một ngày nào đó, trên bản đồ tinh không xuất hiện hồng quang.
Liễu Nhu kinh hỉ hô.
– Phi Dương, người mang Thần hồn đang ở vị diện cách chúng ta 1000 quang!
Vừa mới nói xong, Vân Phi Dương đã toàn lực thúc đẩy Tử Ngọc Tiên Hồ cực tốc chạy đến mục tiêu.
Lần này tuyệt đối dùng hết tốc độ tiến về phía trước.
Đứng Lâm Dật Phong phía trên xém chút vì bay quá nhanh mà bị ném ra ngoài.
– Lâm Dật Phong!
Vân Phi Dương quát.
– Bộc phát toàn bộ không gian thuộc tính của ngươi ra, không thể mảy may thư giãn.
– Hiểu rõ.
Lâm Dật Phong ổn định thân thể, không gian thuộc tính bàng bạc theo nguyên niệm điên cuồng lan tràn ra, cuối cùng mở rộng đến hai mươi vạn dặm!
Đây là cực hạn của hắn hiện tại.
– Hy vọng có thể tìm thấy bọn họ…
Vân Phi Dương nói thầm.
Tử Ngọc Tiên Hồ cực tốc bay tới, một ngày sau, hồng quang trên bản đồ tinh không lần nữa biến mất.
Trải qua hai lần, Vân Phi Dương và Liễu Nhu không còn ngoài ý muốn.
Giờ phút này, bọn họ chỉ có thể ký thác hi vọng vào trên người Lâm Dật Phong, dù sao chỉ có không gian thuộc tính của hắn mới có thể cảm ứng được không gian ba động.
– Vân Phi Dương!
Đột nhiên, Lâm Dật Phong chỉ phía Tây vũ trụ nói.
– Phía trước mười lăm vạn dặm có ba động không gian!
Vân Phi Dương lúc này bay ra, quát to.
– Truy!
“Xoát!
Lâm Dật Phong thi triển thân pháp hướng về phía năng lượng ba động, Vân Phi Dương theo sát phía sau.
Cỗ năng lượng ba động kia cũng không phải đứng im bất động, mà đang di động.
– Lợi hại.
Lâm Dật Phong một bên truy, một bên nói.
– Vậy mà lấy không gian lực xuyên qua vũ trụ.
Phương pháp kia, hắn cũng làm được.
Chỗ tốt là có thể ẩn tàng trong không gian loạn lưu, người khác khó có thể phát giác.
Chỗ xấu là tiêu hao phi thường to lớn.
Nếu như không phải tình huống đặc biệt, võ giả có không gian thuộc tính chắc chắn sẽ không đi như thế.
“Xoát!”
“Xoát!”
Hai người cực tốc đuổi theo.
Theo ngày càng gần, tiên niệm Vân Phi Dương rốt cục bắt được không gian ba động.
Tiên niệm có thể xuyên thấu không gian thuộc tính nhưng mà có hạn chế.
Lấy Vân thực lực Phi Dương bây giờ, muốn bắt được không gian ba động bên trong hạo hãn vũ trụ, phạm vi không quá năm vạn dặm.
Đám người đang ẩn tàng cực tốc di chuyển trong không gian như phát giác cái gì đó, tốc độ càng nhanh hơn lúc trước.
“Hừ.”
Vân Phi Dương cười lạnh.
– Chạy không thoát!
“Xoát!”
Tăng nhanh tốc độ, ầm vang đuổi theo.
Trong khi khoảng cách ngày càng gần, Vân Phi Dương bỗng nhiên nâng tay lên quát lạnh.
– Bọn chuột nhắt giấu đầu lộ đuôi, cút ra đây cho ta!
“Hô!”
Vừa dứt lời, Phiên Thiên Thủ to lớn xuất hiện, hung hăng oanh trên khu vực không gian ba động.
“Ầm ầm!”
Một tiếng vang thật lớn truyền ra.
Vùng không gian kia nhất thời vỡ vụn, hơn hai mươi binh lính hiển lộ ra chân thân, lộ ra có chút chật vật không chịu nổi.
– Tiểu tử!
Nam tử mặc chiến giáp ổn định thân thể, mắt hổ trừng trừng quát.
– Ngươi muốn chết!
“Hô!”
Lực lượng kinh khủng bạo phát hóa thành một thanh búa lớn treo giữa bầu trời phát ra khí thế khai thiên tích địa.
– Cự Môn Phủ?
Vân Phi Dương cả kinh hô.
– Ngươi là Cự Môn Thần Quân!