Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1411
Chương: Người Thần Hồn Thù Địch!
Cự Môn Thần Quân.
ẩ ấMột trong Nam Đẩu thất tinh.
Thượng Vị Thần trong 108 Thần.
Thần thông ngưng tụ ra Cự Môn Phủ khai thiên tích địa.
Khải giáp nam tử trước mắt bạo phát ra Thần lực, ngưng tụ búa lớn trong hư không chính là Cự Môn Phủ.
Mỗi Thần đều có thần thông độc nhất vô nhị, Vân Phi Dương lập tức nhận ra thân phận của hắn!
– Hả?
Khải giáp nam tử khẽ giật mình.
Búa lớn chuẩn bị bổ xuống dừng lại giữa không trung.
Khi hắn thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, cười lạnh nói.
– Nguyên lai là Vân đại chiến Thần.
– Ngươi nhớ ta?
Vân Phi Dương nhíu mày.
– Đương nhiên.
Cự Môn Thần Quân cười lạnh.
– Không phải là người thiên mệnh chọn lựa à.
Vân Phi Dương càng nhíu mày.
Trên mặt Lâm Dật Phong nơi xa xuất hiện vẻ hoảng hốt.
Hắn sớm đã giác tỉnh trí nhớ, biết sứ mệnh của mình là trợ giúp Vân Phi Dương tái tạo Thần Giới.
Nếu Cự Môn Thần Quân này biết thân phận Vân Phi Dương, cũng biết hắn là người thiên mệnh chọn lựa, vì sao biểu hiện khinh thường.
– Vân Phi Dương.
Cự Môn Thần Quân cười lạnh nói.
– Ngươi không có tư cách làm người thiên mệnh chọn.
– Uy.
Cự Môn Thần Quân nhìn về phía Lâm Dật Phong, nói.
– Ngươi hẳn là người mang Thần hồn.
Lâm Dật Phong trầm mặc.
Cự Môn Thần Quân thản nhiên nói.
– Vân Phi Dương không có khả năng tái tạo Thần Giới, nếu như ngươi muốn báo thù thì đi theo ta.
Công nhiên đào chân tường!
– Thật có lỗi.
Lâm Dật Phong thản nhiên nói.
– Ta chỉ phụ tá người thiên mệnh chọn.
– Ngu muội.
Cự Môn Thần Quân lạnh lùng nói.
Vân Phi Dương nói.
– Ta đã không xứng làm người thiên mệnh chọn, như vậy người nào được?
Hừ.
Cự Môn Thần Quân nói.
– Tự nhiên có người có thể đảm nhiệm.
– Người nào?
Vân Phi Dương dò hỏi.
Trực giác nói cho hắn biết, người thần hồn này làm phản mình vì có người sau màn.
Cự Môn Thần Quân thản nhiên nói.
– Là ai, tha thứ ta không thể báo.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương lắc lắc vai nói.
– Ngươi không nhận ta, vậy sẽ trở thành địch nhân của ta.
– Làm sao?
Cự Môn Thần Quân cười lạnh hỏi lại.
– Ngươi muốn động thủ?
Mục quang Vân Phi Dương dần trở nên lãnh lệ.
– Ta gánh sứ mệnh xây dựng lại Thần Giới, ngươi đã không có ý định phụ tá ta, vậy ta cũng chỉ có thể thu hồi thần thông của ngươi.
– Ha ha ha!
Cự Môn Thần Quân cười to.
– Vân Phi Dương, ngươi thật coi mình là Chiến Thần?
Hô!
Khi nói chuyện, Cự Môn Phủ trảm phá không gian hung hăng chém xuống.
Cự Môn Thần Quân rõ ràng giác tỉnh đã lâu, tu luyện đã lâu, thực lực đã đạt đến Bán Tiên đại viên mãn vững chắc kỳ!
Lĩnh ngộ thần thông càng mạnh, uy lực mạnh hơn kiếp trước mấy chục lần, thậm chí hơn trăm lần.
Chiến Thần Vân Phi Dương lẩm bẩm.
– Không phải sao?
Xoát!
Hắn nâng tay lên, một tượng Phật cao trăm trượng trong nháy mắt bao phủ, giơ chưởng đánh về phía Cự Môn Phủ.
Oanh!
Dưới chưởng ấn, Cự Môn Phủ nhất thời bị phá giải.
Cự Môn Thần Quân lui rất xa, ổn định thân thể, thần sắc kinh ngạc.
– Ngươi vậy mà học được Phật môn vũ kỹ cao thâm như vậy!
Xoát!
Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, nắm tay phải giơ lên, nói.
– Ta học vũ kỹ rất nhiều, ngươi chậm rãi thể nghiệm.
Vù vù!
Trong khoảnh khắc, chín tòa đại địa thấu phát Hoang Cổ khí tức hiện lên.
– Không tốt!
Thần sắc Cự Môn Thần Quân đại biến.
Khi hắn muốn trốn tránh thì đã trễ, chỉ có thể trơ mắt nhìn một quyền đánh tới mình.
Oanh!
Trong vũ trụ truyền đến từng tiếng bạo hưởng, mấy vạn dặm không gian vỡ nát thành hư vô.
Hưu ——
Cự Môn Thần Quân Tiếp nhận một quyền, lui nhanh về phía sau, khải giáp mặc lên người đột nhiên vỡ vụn.
– Đáng … đáng giận!
Ổn định thân thể, Cự Môn Thần Quân không cam lòng rống to.
– Không nghĩ tới ngươi mạnh như vậy!
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Còn có thể nói chuyện, xem ra, chiến giáp vừa mặc có phẩm chất không thấp.
– Vân Phi Dương!
Cự Môn Thần Quân cả giận nói.
– Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, chúng ta có ngày gặp lại!
Ý tứ này rõ ràng muốn rút lui.
– Lâm Dật Phong!
Vân Phi Dương quát.
– Phong Tỏa Không Gian!Lời này dư thừa, bởi vì lúc hắn và Cự Môn Thần Quân giao thủ, Lâm Dật Phong đã phong tỏa không gian.
Nhưng khóe miệng Cự Môn Thần Quân xuất hiện mỉm cười quỷ dị, thân thể dần dần biến mất.
Hơn hai mươi binh lính cũng biến mất cùng một chỗ với hắn.
– Đáng giận!
Vân Phi Dương phẫn nộ nắm tay.
Lâm Dật Phong khổ sở nói.
– Người này thi triển một loại bí pháp bỏ chạy nào đó.
Cự Môn Thần Quân và thuộc hạ chuồn đi.
Nhưng người mang thần hồn lúc trước bọn họ tiếp dẫn bị bỏ lại.
Giờ phút này, hắn đang đánh giá Vân Phi Dương, kích động nói.
– Ngươi…ngươi chính là người ta phải chờ?
Giác tỉnh thần hồn, hắn có trí nhớ tàn khuyết, nhớ bộ dáng Vân Phi Dương.
– Nói cho ta biết, hắn nói cái gì với ngươi?
Vân Phi Dương trầm giọng hỏi.
Người Thần hồn trả lời.
– Người kia tìm ta, nói dẫn ta đi người, ta vốn không tin, nhưng bọn hắn vẫn phải dẫn ta đi, không nghĩ tới thật có thể nhìn thấy ngươi!
Vân Phi Dương trầm mặc.
Nếu như không phải kịp thời chạy tới đánh Cự Môn Thần Quân, hắn khẳng định không gặp được mình rồi.
– Chỉ những điều này?
– Chỉ như thế.
– Bọn họ là ai?
– Ta không biết.
– Họ muốn mang ngươi đi đâu?
– Ta không biết.
Vân Phi Dương dừng lại, thu người này vào Phi Dương giới.
Bên trong Tử Ngọc Tiên Hồ.
Liễu Nhu vô cùng kinh ngạc nói.
– Thật sự là Cự Môn Thần Quân?
– Là hắn.
Vân Phi Dương khẳng định.
Liễu Nhu nghiêm túc.
– Tên kia vậy mà không thừa nhận ngươi là người thiên mệnh chọn.
– Khả năng cảm thấy ta rất yếu nên vậy.
Vân Phi Dương bất đắc dĩ nhún vai.
Liễu Nhu lắc đầu, nói.
– Sự việc không có đơn giản, Cự Môn Thần Quân nhất định phụng mệnh hành động.
Vân Phi Dương nói.
– Ta cũng cho rằng như vậy.
– Chàng nói…
Liễu Nhu hơi dừng lại, hỏi.
– Có phải Tử Vi Thần hay không?
Vân Phi Dương suy đoán.
– Nam Bắc có thập tứ tinh thần, tất cả đều do Tử Vi Thần chưởng khống, có lẽ là hắn.
– Quá đáng giận.
Liễu Nhu bực tức nói.
– Rõ ràng hứa hẹn với Thái Vũ tiền bối phụ tá ngươi tái tạo Thần Giới, tại sao bọn họ có thể như vậy!
Vân Phi Dương cười nói.
– Có lẽ khó chịu ta, muốn thay ta hoàn thành sứ mệnh tái tạo Thần Giới.
Nếu như lúc vừa trọng sinh, Vân Phi Dương biết có người cũng tìm kiếm Thần hồn giống như mình, nhất định sẽ cám ơn trời đất.
Dù sao lúc ấy, mục tiêu hắn là tán gái, căn bản không muốn gánh vác trách nhiệm cứu vãn thế giới.
Nhưng bây giờ khác.
Vân Phi Dương biết mình gánh vác Thiên Mệnh, là người tái tạo Thần Giới lần thứ chín.
Cho nên vô luận như thế nào cũng phải hoàn thành, quyết không cho phép người khác làm thay hắn.
– Phi Dương.
Liễu Nhu ngưng trọng nói.
– Cự Môn Thần Quân đã có thể tuỳ tiện tìm được người Thần hồn, những năm nay chắc đã thu nạp không ít.
Vân Phi Dương nắm tay nói.
– Cho nên, nhất định phải nhanh tìm ra bọn họ.
– Nếu như…
Liễu Nhu nghĩ một lát, nói.
– Bọn họ giống như Cự Môn Thần Quân, không tán đồng chàng, thậm chí đối địch với chàng thì sao?
– Rất đơn giản.
Ánh mắt Vân Phi Dương lạnh lẽo âm u, gằn từng chữ một.
– Giết —— không —— tha!
Ba chữ phát ra sát cơ nồng đậm để Liễu Nhu không rét mà run, đồng thời lâm vào trầm mặc.
Nếu quả thật như lời mình nói, Vân Phi Dương gặp địch nhân Thần Giới, vậy thì không chỉ Tiểu Thần Chủ, lại thêm một lực lượng không biết nữa.
Mà cỗ lực lượng này lấy người mang Thần hồn làm chủ cũng chính là Chư Thần kiếp trước!
Lâm Dật Phong nói.
– Nếu những người này không tán đồng ngươi, Lâm Dật Phong ta cũng không tha cho bọn hắn.
– Cám ơn.
Vân Phi Dương nói.
Hắn biết nam nhân này đang cho thấy lập trường.