Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1409
Chương: Người Mang Thần Hồn Biến Mất
Vân Phi Dương rời khỏi Dược Giới, khống chế Tử Ngọc Tiên Hồ trở về Phiêu Miểu giới.
Vì đi tìm người mang Thần hồn ở các giới mà cố ý chọn một lộ tuyến rất xa.
Nhưng nửa tháng sau.
Dù đi như thế nào, tìm ra làm sao cũng không phát hiện bất kỳ ai.
– Kỳ quái.
Bên trong hồ lô, Liễu Nhu nhìn chằm chằm màn sáng không phản ứng chút nào nói.
– Không nên không thu hoạch chứ.
Trong những năm Vân Phi Dương tu luyện ở cung điện, nàng một mực cải tiến Tinh Không Đồ, bây giờ phạm vi tìm kiếm đã được mở rộng rất lớn.
Đi vào vũ trụ càng rộng, càng lạ lẫm, không có phát hiện một người mang Thần hồn, thực khó mà tin.
Vân Phi Dương đi tới.
Hắn nhẹ nhàng ôm eo nhỏ của nàng từ phía sau, đầu gối lên vai ngọc, cười nói.
– Có lẽ, phiến khu vực này vốn không có người mang Thần hồn.
– Không có khả năng.
Liễu Nhu kiên định nói.
– Thái Vũ tiền bối phân bổ người mang Thần hồn rất đều, vùng vũ trụ này nhất định có người mang Thần hồn.
– Cũng có khả năng sau khi bọn họ giác tỉnh đã rời đi chỗ khác.
Vân Phi Dương cười nói.
Liễu Nhu trầm ngâm một hồi nói.
– Cũng có khả năng.
“Ông!”
Nhưng vào lúc này, trong bản đồ tinh không đột nhiên lấp lóe, chợt có một điểm sáng màu đỏ hiện ra.
– Người mang Thần hồn!
Liễu Nhu vui vẻ nói.
Vân Phi Dương còn cười nói.
– Thật sự muốn cái gì tới cái đó.
Nhưng.
Hai người cũng không có cao hứng quá lâu, bởi vì khi dần tiếp cận, hồng quang trên màn sáng đã biến mất.
– Hả?
Vân Phi Dương nhíu mày.
Liễu Nhu có chút kinh ngạc.
– Chuyện gì xảy ra?
Vân Phi Dương nói.- Không phải Tinh Không Đồ xuất hiện trục trặc đó chứ?
Liễu Nhu vội vàng kiểm tra một phen, nói.
– Không có vấn đề.
Vân Phi Dương thu hồi nụ cười, ánh mắt hiện ra vẻ nghiêm túc ít có, cũng thao túng Tử Ngọc Tiên Hồ bay về hướng khu vực hồng quang xuất hiện.
Thương Nguyệt đại lục.
Một vị diện phàm nhân.
Diện tích rất nhỏ, nhân loại ở đây còn đình trệ trong trạng thái nguyên thủy.
“Ô ô —— “
Nhân loại thân trên loã lồ, thân dưới quấn da lông quỳ trên mặt đất, hô hào ngôn ngữ đặc thù phảng phất như đang cúng bái Thần Linh.
Trên không bọn họ, Vân Phi Dương và Liễu Nhu đứng đó.
– Phi Dương.
Liễu Nhu nói.
– Nơi này, hẳn là vị diện người mang Thần hồn lúc trước ở.
“Hưu!”
Vân Phi Dương thu hồi tiên niệm, lắc đầu nói.
– Bên trong thân thể những nhân loại ở đây không có Thần hồn.
– Vậy thì thật kỳ quái.
Liễu Nhu cau mày nói.
– Tinh Không Đồ sẽ không sai, tại sao người mang Thần hồn mới xuất hiện lại đột nhiên biến mất?
– Chẳng lẽ
Nàng nghĩ một lát nói.
– Không phải chết đó chứ?
Vân Phi Dương cười nói.
– Xem những chuyện đã từng phát sinh một lần sẽ biết tình huống như thế nào ấy mà.
“Hưu!”
Đột nhiên, Thác Bạt Lưu ở Phi Dương giới xuất hiện.
“Ô ô ô!”
Người nguyên thủy phía dưới nhìn thấy quái vật hình thể to lớn xuất hiện, lần nữa hô to, ánh mắt sùng bái càng mãnh liệt.
– Quốc sư.
Thác Bạt Lưu cung kính nói.
Đã từng là Linh Hoàng Ma Linh Tộc bây giờ đã có thực lực bát phẩm Bán Tiên.
Vân Phi Dương nói.
– Thác Bạt, dùng ngươi năng lực đặc thù hiện thị chuyện đã từng chuyện phát sinh ở đại lục này một lần cho ta xem.
– Tuân mệnh.
Thác Bạt Lưu nhắm mắt, thuộc tính quỷ dị xuất hiện, trong nháy mắt bao phủ cả vị diện.
Người này có một loại năng lực đặc thù, có thể diễn hóa ra chuyện từng phát sinh của khu vực nào đó.
Năm đó trong mảnh đất thí luyện.
Thác Bạt Lưu dựa vào loại năng lực này truy sát Vân Phi Dương và Lâm Chỉ Khê.
Khi đó, cảnh giới hắn chỉ có Linh Hoàng, phạm vi bao phủ không hơn trăm trượng, đồng thời chỉ có thể hiện ra trong thức hải của mình.
Bây giờ đạt đến bát phẩm Bán Tiên, không chỉ có thể bao phủ toàn bộ Thương Nguyệt đại lục còn có thể hình thành màn sáng ra bên ngoài như hình ảnh trận pháp để người khác quan sát.
“Hưu!”
Không gian run lên, màn sáng xuất hiện.
Phía trên hiện ra hình ảnh phức tạp, rồi nhanh chóng thay đổi.
Liễu Nhu kinh ngạc nói.
– Phi Dương, thủ hạ này của chàng chưởng khống thời gian lực không tầm thường nha.
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Thời gian lực?
– Đúng thế.
Liễu Nhu nỏi.
– Nếu không sẽ không thể diễn hóa ra chuyện đã từng phát sinh đâu.
Vân Phi Dương khen.
– Ngươi rất được.
Thác Bạt Lưu ngượng ngùng cười một tiếng.
Nếu như không phải Liễu Nhu nói rõ, hắn cũng không biết thuộc tính của mình vậy mà là Thời Gian Thuộc Tính thuộc thời không hệ cực hiếm thấy đâu.
– Quốc sư.
Thác Bạt Lưu nói.
– Màn sáng không đủ lớn, chiếu lại toàn bộ đại lục đều cần thời gian rất lâu.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương nói.
– Tra từng khu vực, trọng điểm trong vòng ba ngày này.
Người mang Thần hồn đột nhiên hư không tiêu thất, nếu như không dò xét ra chuyện gì, thực sẽ rất phiền muộn.
– Tuân mệnh.
Thác Bạt Lưu bắt đầu phân chia khu vực tìm kiếm, chiếu mọi chuyện phát sinh trong vòng ba ngày qua vào trong màn sáng.
Thương Nguyệt đại lục tuy không lớn, nhưng muốn hiện toàn bộ thì rất tiêu hao thời gian.
Trọn vẹn nửa tháng.
Thác Bạt Lưu mới chiếu được một phần mười khu vực, người cũng mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi.
Tốn công không phụ lòng người, lại qua nửa tháng, trong một khu vực, rốt cục có chỗ khác biệt.
– Chiếu lại một lần.
Vân Phi Dương ra lệnh.
Thác Bạt Lưu lúc này điều động thuộc tính, lần nữa diễn hóa.
Liền thấy ánh sáng chiếu rọi, một người rừng tóc xù ngồi trên mặt đất, quanh thân phát ra Thần lực bàng bạc.
– Là người mang Thần hồn đang thức tỉnh!
Liễu Nhu vui vẻ nói.
Vân Phi Dương không nói, tiếp tục xem tiếp.
Không bao lâu, quanh thân người rừng xuất hiện khí tức nồng đậm đè ép cỏ tươi phương viên trăm dặm xung quanh.
Mặc dù Vân Phi Dương không có ở đây nhưng nhìn hình ảnh có thể cảm nhận được, đây tuyệt đối là một cỗ sát khí rất cường thế.
– Phi Dương.
Liễu Nhu nhìn về phía Vân Phi Dương.
Vân Phi Dương cũng nhìn về phía nàng, hai người đồng thanh nói.
– Thất Sát Thần Quân!
Thất Sát Thần Quân.
Mạt Tinh của Nam Đẩu thất tinh, Thượng Vị Thần.
Người này là một trong mười bốn Tinh Quân dưới trướng Tử Vi Thần, tính cách rõ ràng, cương liệt cực đoan, thực lực phi thường cường đại.
Mười bốn Tinh Quân thì Bắc Đẩu thất tinh và Nam Đẩu thất tinh.
– Không nghĩ tới là tên này.
Vân Phi Dương cười nói.
Liễu Nhu nói.
– Ta nhớ, năm đó hai người các ngươi từng giao thủ qua tại Thần Giới.
– Đúng vậy.
Vân Phi Dương nói.
ấ ắ ắ ể- Đấu cùng hắn ba ngày ba đêm, thắng hiểm một chiêu.
Liễu Nhu nháy mắt mấy cái nói.
– Nói như vậy, thực lực người này không tệ.
– Nếu như tìm thấy hắn, chắc sẽ là một cánh tay đắc lực nhất.
Vân Phi Dương nói.
Nhưng vào lúc này, người trong màn sáng thu liễm khí tức, chợt mở mắt.
Vân Phi Dương nói.
– Giác tỉnh thành công.
– Mau nhìn.
Nhưng vào lúc này, Liễu Nhu cả kinh hô.
Vân Phi Dương vội vàng nhìn lại, chỉ thấy không gian đột nhiên mơ hồ, một đám binh lính mặc chiến giáp đi tới.
Cầm đầu là một tướng quân mặc chiến giáp.
Hắn đang nói cái gì đó, sau đó mang theo người đã giác tỉnh Thần hồn tiến vào vòng xoáy không gian.
– Phi Dương.
Liễu Nhu cau mày nói.
– Nhìn thời gian, điểm sáng thần hồn đột nhiên biến mất hẳn đã tiến vào vòng xoáy không gian.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Một lúc sau nỉ non.
– Đám binh sĩ này là ai? Tại sao muốn dẫn người mang Thần hồn đi?