Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1323
Chương: Đây Là Khế Ước Thú Của Ta
Nghe Hà Hùng nói thế, Vân Phi Dương quay lại nhìn về phía Cơ Phỉ Nhã, cười nói.
– Mặt hàng như ta không xứng với cô?
Vân Phi Dương có tướng mạo không có thể bắt bẻ, càng có một loại khí thế khó hình dung, đơn thuần điểm ấy để rất nhiều mỹ nhân đều động tâm.
Bị đột ngột hỏi một câu không biết xấu hổ như thế, Cơ Phỉ Nhã cự tuyệt trả lời, trầm mặc.
– Không nói lời nào có nghĩ là xứng.
Vân Phi Dương vô liêm sỉ cười nói.
“”
Thiên kiêu xung quanh co giật khóe miệng nghĩ thầm, tên này thật không biết xấu hổ.
“Rống!”
Đại Địa Chi Hùng lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng, gió lạnh nương theo miệng thối gào thét đi ra, mà Hà Hùng lạnh lùng nói.
ể ế ế- Tiểu tử, bớt nói nhảm, có dám tiếp chiến hay không?
Đã nhất định phải tìm tai vạ, Vân Phi Dương đương nhiên sẽ không cự tuyệt.
– Đi thôi, đi diễn võ trường.
– Tiếp chiến!
Mọi người hưng phấn.
Diễn võ trường – Thiên Kiêu Điện, Vân Phi Dương nhẹ nhàng rơi xuống, Hà Hùng thì cưỡi Đại Địa Chi Hùng từ đằng xa ầm vang đi tới.
– Thật trang bức nha.
Vân Phi Dương lắc đầu.
Sớm biết mình đã gọi Hỏa Lôi Long Vương ra cưỡi trên đầu nó bay tới bay lui Thiên Kiêu Điện.
Thiên kiêu đang tu luyện trong khu vực khác cũng nhận được tin tức Vân Phi Dương sắp đánh với Hà Hùng một trận, cấp tốc chạy đến, mới qua một lát, bên ngoài diễn võ trường lần nữa chật ních không ít Thiên kiêu.
– Vân Phi Dương vừa rồi cuồng loạn Lý Đình, Thái Tử Các nhanh như vậy đã không nhịn được phái ra Hà Hùng – một trong Tứ Đại Kim Cương tới khiêu chiến.
– Hắc hắc, có náo nhiệt.
– Hà Hùng là thiên kiêu thứ chín Địa Tinh Bảng, còn có một đầu bát phẩm Bán Tiên Đại Địa Chi Hùng, thực lực mạnh mẽ vô cùng.
– Tên kia khẳng định không may.
Vân Phi Dương vừa rồi đã chứng minh thực lực mình trong khảo hạch, nhưng tất cả mọi người vẫn không coi trọng hắn.
Vì cái gì?
Nguyên nhân rất đơn giản, Thiên kiêu mới lên cấp biểu hiện quá mạnh để bọn hắn không thể thừa nhận.
Huống hồ, theo tin tức vừa rồi, tên này vậy mà tuyên bố cua nữ thần trong lòng mình trước mặt mọi người!
Một thiên kiêu buồn bực, họ tự biết không xứng với Thiên Tinh Bảng Cơ Phỉ Nhã, cho nên rất chán ghét đối với việc Vân Phi Dương không biết xấu hổ.
– Vân Phi Dương này dám truy cầu Cơ Phỉ Nhã, quả nhiên muốn chết.
Trong đình nơi xa, một Thiên kiêu cười nói.
– Rất nhiều người trên Thiên Tinh Bảng đều truy cầu Cơ Phỉ Nhã, hắn dám làm thế, sẽ chỉ lâm vào vô tận phiền phức.
Một người khác cười nói.
Trên diễn võ trường.
Vân Phi Dương cũng không biết mình thuận miệng nói nhảm gây cười lại bị rất nhiều Thiên kiêu hiểu lầm.
Đương nhiên, dù hắn biết cũng không để trong lòng.
“Oanh!”
Đột nhiên, Đại Địa Chi Hùng bước vào diễn võ trường rộng thùng thình, Hà Hùng đứng phía trên, cười lạnh nói.
– Tiểu tử, làm tốt chuẩn bị bị ngược đi.
“A?”
Vân Phi Dương kinh ngạc.
– Ngươi muốn dẫn khế ước thú đánh cùng ta?
– Đương nhiên.
Hà Hùng ngạo nghễ nói.
– Ta là hậu nhân Ngự Thú tộc, dù đấu như thế nào phải mang theo khế ước thú ra cùng tiến lên.
– Ra thế.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta một người chiến với ngươi và khế ước thú của ngươi, có chút thiệt thòi nha.
Thiên kiêu quan chiến đồng ý.
Nhưng không có cách, ai bảo Hà Hùng là hậu nhân Ngự Thú tộc, từ trước đến nay đều người thú cùng một chỗ chiến đấu.
– Nếu như ngươi cảm thấy thiệt thòi, có thể triệu hoán khế ước thú của mình đi ra, chúng ta công bình đánh một trận.
Hà Hùng nói.
Lời vừa nói ra, mọi người lắc đầu nghĩ thầm, ngươi cho rằng ai cũng có khế ước thú có thể so với bát phẩm giống như ngươi.
– Vẫn quên đi.
Vân Phi Dương nói.
– Nếu ta triệu hồi khế ước thú của mình, tràng tỷ đấu này cũng không cần phải tiến hành.
Hà Hùng khó hiểu.
– Tại sao?
Vân Phi Dương buông tay nói.
– Khế ước thú của ta có chút đáng sợ, nếu triệu hoán ra sẽ khiến khế ước thú của ngươi hoảng sợ mà biến thành gấu mèo.
“Rống!”
Đại Địa Chi Hùng có thể nghe hiểu tiếng người phẫn nộ rống to, nó hiển nhiên vô cùng chán ghét hai chữ gấu mèo này.
Hà Hùng cũng phẫn nộ, hắn cười lạnh nói.
– Tiểu tử, đừng có biện hộ, nhanh triệu hoán khế ước thú của ngươi ra, chúng ta công bình đánh một trận!
– Cái này…
Vân Phi Dương rối rắm.
– Haha, sợ rằng hắn không có khế ước thú, đang cố ý khoác lác đây?
Có người cười nói.
– Cho dù có, cấp bậc cũng không quá cao, trước mặt Đại Địa Chi Hùng, chỉ có bị nghiền ép.
Nghe được mọi người nói, Vân Phi Dương thật có chút tức giận, hắn nhìn về phía Hà Hùng, nói.
– Cái này là ngươi nói đó, đừng hối hận.
“Hừ.”
Hà Hùng cười lạnh một tiếng.
– Hà Hùng ta từ khi ra đời đến nay còn chưa từng hối hận qua.
– Tốt thôi.
Vân Phi Dương nhún vai.
“Xoát!”
Đột nhiên vung tay lên, không gian diễn võ trường thật giống như bị lực lượng nào đó tê liệt, chợt chỉ thấy một cái bắp đùi to lớn bị ngọn lửa bao phủ nhô ra từ bên trong.
Chân rất lớn.
To như một đại sơn!
– Trời ạ!
Mọi người trừng to hai mắt.
Chỉ một cái chân đã to dài như vậy, thực khó tưởng tượng sinh vật sắp đi ra đến bao nhiêu a.
– Nóng quá!
Hỏa diễm nóng rực khiến cho nhiệt độ xung quanh diễn võ trường trong nháy mắt đề thăng, rất nhiều hạ cấp Thiên kiêu đổ mồ hôi đầm đìa.
Thần sắc Cơ Phỉ Nhã thì ngốc trệ, bởi vì hỏa diễm và nhiệt độ đang lan tỏa rất quen thuộc, giống như cảm thụ qua ở nơi nào đó rồi!
– Hửm?
Hoàng Phủ Nghị trong đại điện như cảm nhận được cái gì đó, lúc này quay đầu, nguyên niệm bao phủ diễn võ trường.
– Hỏa diễm thật tinh thuần!
Tất cả trưởng lão cũng ý thức được đưa mắt nhìn lại, trên mặt có mấy phần nghiêm nghị.
Dưới vạn chúng chú mục.
Trong hư không Vỡ vụn lại bước ra một chân, sau đó là thân thể và đầu bị hỏa diễm bao phủ.
“Vù vù!”
Khi Hỏa Lôi Long Vương từ Phi Dương đại lục đi ra, thân thể cao chừng trăm trượng đứng trên diễn võ trường, nhiệt độ xung quanh kéo lên đến cực hạn.
“Ừng ực, ừng ực!”
Hồ nước bên ngoài ngàn trượng bắt đầu sôi trào, lá cây bay xuống giữa không trung trong nháy mắt hóa thành tro tàn.
Bởi vì năng lượng đặc thù, Hỏa Lôi Long Vương bạo phát tia sức nóng thể ăn mòn lá cây và hồ nước nhưng lại không cách nào rung chuyển kiến trúc xung quanh.
“Phốc!”
Các Thiên kiêu đứng gần nhất không có thể chịu đựng nhiệt độ nóng rực, nhao nhao thổ huyết, sắc mặt hãi nhiên lui nhanh về sau.
– Đây làNhìn Hỏa Lôi Long Vương xuất hiện trong tầm mắt, Cơ Phỉ Nhã che miệng, ánh mắt lóe ra vẻ khó tin.
“Rống!”
Hỏa Lôi Long Vương ngửa đầu nộ hống, âm thanh chấn động khắp nơi.
Đại Địa Chi Hùng đứng bên cạnh chịu đựng nóng rực đốt cháy, thân thể run rẩy kịch liệt, ánh mắt hiện ra hoảng sợ nồng đậm.
Chủ nhân nó Hà Hùng giờ phút này cũng hãi nhiên, hai tay không ngừng run rẩy, sau cùng bị dọa đến nổi đặt mông ngồi xuống đất.
Đại Địa Chi Hùng rất ngưu, nhưng không bằng cái rắm trước mặt Hỏa Lôi Long Vương, một ngụm hỏa diễm đã có thể nướng cháy.
“Xoát!”
Vân Phi Dương lăng không bay lên nhẹ nhàng rơi xuống đầu Hỏa Lôi Long Vương, hai tay ôm ngực, cười nói.
– Đây chính là khế ước thú của ta.