Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1289
Chương: Ta Giúp Nàng Đoạt Lại Hết Thảy
Đại điện tồn tại mấy vạn năm bị Vân Phi Dương cầm một ngọn núi nện nhão nhoẹt, mà sau khi Bách Lý lão tổ chống đỡ một nhất kích đó cũng bị trọng thương, mất đi lực chiến đấu.
Miểu sát tuyệt đối.
Chấn kinh, vô cùng chấn kinh.
Đến mức khi Vân Phi Dương chế trụ đầu Bách Lý lão tổ, thôn phệ lực dung nhập vào trong thu lấy năng lượng, bọn người Bách Lý Ưu Thương còn chưa lấy lại tinh thần.
“A!”
Bách Lý lão tổ thống khổ kêu thảm, năng lượng trong đan điền bị nhanh chóng thu lấy, bắp thịt cấp tốc khô héo.
Bách Lý Ưu Thương rốt cục thanh tỉnh, nhớ tới thảm trạng của tam trưởng lão khi chết, cả kinh hô.
– Là hắn! Nhanh! Nhanh! Nhanh cứu lão tổ!
Xoát! Xoát!
Rất nhiều Trưởng lão Thiên Tôn cấp bạo phát thực lực ngưng tụ ra lực lượng mạnh mẽ nhất của mình đánh tới.
Vân Phi Dương đang thu năng lượng quay đầu, quát lạnh.
– Lăn.
Một chữ ẩn chứa uy áp cực mạnh hình thành gợn sóng năng lượng mắt thường khó gặp chấn nát tất cả chiêu thức.
Những Trưởng lão thi triển vũ kỹ tức thì bị dư uy tác động, phun ra một ngụm máu, bạo bay ra ngoài.
Vẻn vẹn một chữ đã đánh bay hơn mười Thiên Tôn cường giả, chấn thành trọng thương, thực lực Vân Phi Dương đã đến trình độ để Thiên Tôn nhìn lên.
“Phù phù.”
Vào lúc này, năng lượng hạch trong đan điền và linh hồn Bách Lý lão tổ bị thu sạch sẽ, hắn uể oải ngã trên mặt đất.
– Lão… Lão tổ!
Bách Lý Ưu Thương trừng muốn rách cả mí mắt, nhưng cũng không dám xông đi lên, dù sao, thực lực người trẻ tuổi này quá mạnh!
– Nếu các ngươi là danh môn đại tộc, năm đó khẳng định tham dự vào việc vây công Yêu tộc.Vân Phi Dương nói.
Yêu tộc?
Bách Lý Ưu Thương khẽ giật mình, tiếp theo hoảng sợ thốt.
– Ngươi là dư nghiệt Yêu tộc!
Vân Phi Dương cười nói.
– Đây là bí mật, người biết đều phải chết.
…
Đại điện đổ sụp, tự nhiên cũng kinh động dòng chính Bách Lý gia tộc, khi bọn hắn chạy đến, từng tên ngây ra như phỗng.
Bên trong phế tích, lão tổ, gia chủ, tất cả Trưởng lão ngã trên mặt đất, vẫn lạc.
– Sao… Chuyện gì xảy ra…?
Dòng chính hai, ba đời Bách Lý gia quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa, mà ở phía xa, bóng lưng Vân Phi Dương dần biến mất.
Một ngày bình thường, Lão tổ và gần như tất cả cường giả của Bách Lý gia – một trong năm đại gia tộc lớn nhất Quỷ Tộc ngã xuống, thực lực không còn sót lại chút gì.
Vân Phi Dương làm như thế cũng tránh phiền phức khi khởi xướng tổng tiến công sau đây không lâu.
Đương nhiên, hắn có thể trong lúc giơ tay nhấc chân san trọn Bách Lý gia thành bình địa, nhưng không làm thế.
Hắn thấy, giải quyết hết lực lượng tối cao cấp của một gia tộc đã coi như diệt tộc, không cần đồ sát người yếu, cần cho bọn hắn một cơ hội sống sót.
…
Giao giới hai tộc, chiến tranh ngày càng nghiêm trọng, ngắn ngủi một tháng, thương vong song phương đã hơn trăm vạn.
Vân Phi Dương không để ý tới, mà chính tiến vào Phi Dương đại lục tiêu hóa năng lượng và linh hồn của Bách Lý lão tổ.
Một tháng sau.
Sau khi hấp thu toàn bộ năng lượng, tuy võ đạo cảnh giới chỉ đề bạt một chút nhưng thực lực gia tăng không ít.
– Còn chưa đủ.
Vân Phi Dương đi đến trước Sinh Mệnh thụ, bắt đầu rót vào sinh mệnh thuộc tính, cảm nhận được bàn bạc thuộc tính, sinh mệnh tinh linh hưng phấn không thôi.
“Hô!”
“Hô!”
Sinh mệnh thuộc tính bàng bạc không gián đoạn thai nghén sinh mệnh thụ, thời gian trôi qua từng chút.
Mấy năm sau.
Mầm cây nhỏ đã cao đến hai trượng, lá cây rậm rạp theo gió vung vẩy, trong lúc đó, Vân Phi Dương cũng được ích lợi không nhỏ, cảnh giới thuận lợi bước vào Thiên Tôn đại viên mãn.
Bởi vì trưởng thành quá nhanh, sinh mệnh tinh linh lần nữa rơi vào trạng thái ngủ say, lần sau thức tỉnh, chỉ sợ cần ba đến năm trăm năm.
“Ba.”
Vân Phi Dương nắm tay nói.
– Bằng vào thực lực ta bây giờ, chắc có thể không sợ ngũ phẩm Bán Tiên.
Đây chính là chỗ tốt sau khi dung hợp ba đạo, đề thăng một cảnh giới nhỏ để chiến lực hắn tăng không ít.
– Thực lực Đại tướng đứng đầu Quỷ Tộc đã đạt đến lục phẩm Bán Tiên, ta còn kém có chút xa.
Vân Phi Dương nỉ non.
– Nếu như có thể đột phá đến Bán Tiên, thực lực chỉ sợ sẽ được gia tăng càng mạnh.
Khẳng định.
Thiên Tôn và Bán Tiên là một đường ranh giới, cái trước đại biểu cảnh giới của vạn Giới, cái sau đại biểu Chân Vũ Thần Vực. Tỉ như Vũ Thần và Phá Toái cảnh, một cái đại biểu Đại lục cấp thấp, một cái đại biểu Giới.
Võ giả muốn từ Thiên Tôn bước vào Bán Tiên, độ khó cực cao, nhưng Vân Phi Dương lại có lòng tin càng nhanh đạt tới, bởi vì có Thượng Càn Tiên Công.
– Chỉ cần lĩnh ngộ đến tầng thứ tư chắc có thể thuận lợi bước vào Bán Tiên.
Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chuyên tâm lĩnh hội Thượng Càn Tiên Công.
Theo trí nhớ thu được thì võ giả mạnh nhất Quỷ Tinh hai tộc hiện tại hẳn là tên Đại tướng đứng đầu kia.
Chỉ cần đột phá đến Bán Tiên tuyệt đối có năng lực đánh với hắn một trận. Đến lúc đó thì có thể đường đường chính chính chỉ huy Linh tộc khai chiến.
…
Ngoại giới.
Sau khi trải qua mấy tháng giao chiến, hai tộc vô cùng ăn ý tiến vào giai đoạn ngưng chiến ngắn ngủi.
Quỷ, Tinh hai tộc giao phong mấy chục lần, có thắng có bại, vẫn phân không ra cao thấp.
Bất quá.
Bởi vì song phương đều đã dồn hết sức, lần nữa khai chiến khẳng định sẽ càng thêm kịch liệt.
Lúc hai tộc giao chiến, U Mị không có nhàn rỗi, nhiều lần liên lạc các bộ lạc Yêu Tộc đang ẩn tàng khắp nơi.
Qua mấy tháng nỗ lực, tập kết Yêu tộc võ giả miễn cưỡng qua vạn, thực lực không có bao nhiêu.
U Mị biết, dựa vào chút lực lượng này, đừng nói báo thù, dù một thành nhỏ của hai tộc kia cũng chưa chắc có thể công phá.
Nhưng càng bi kịch là, trong một sơn lâm nào đó, không thể ẩn tàng tốt bị Tinh Tộc phát hiện, lọt vào truy sát.
Thực lực U Mị coi như không tệ, đã đạt tới Chí Tôn đại viên mãn nhưng sau khi đánh lui Tinh Tộc lại dẫn tới Vạn Phu Trưởng.
Đối mặt cường giả Thiên Tôn, nàng chỉ có thể mang theo thủ hạ chạy trốn, kết quả bị ngăn trong một sơn cốc.
– Ngô vương, chúng ta yểm trợ, một mình cô chạy mau.
Mấy tên Tộc trưởng Yêu tộc nói.
U Mị nắm chặt đôi bàn tay cự tuyệt.
– Ta sẽ không vứt bỏ các ngươi.
“Oanh!”
“Oanh!”
Nhưng vào lúc này, tên Vạn Phu Trưởng kia mang theo thủ hạ xông đến, mà Yêu tộc võ giả còn nhao nhao bay lên, dùng lực lượng yếu kém của mình ngăn trở.
– Chết!
Bành! Bành!
Tinh Tộc Vạn Phu Trưởng oanh một quyền đến, mấy chục Yêu tộc võ giả bị giết.
U Mị thấy thế, đôi mắt đẹp lấp lóe phẫn nộ, tiếp theo lẩm bẩm.
– Vân Phi Dương, chàng chết ở chỗ nào!
Hưu ——
Vừa dứt lời, một đạo lưu quang bay tới, nhìn kỹ là một thanh kiếm ngũ thải quang mang.
“Phốc.”
Ngũ Linh Thần Kiếm cực tốc bay đến trực tiếp xuyên qua ngực Vạn Phu Trưởng, sau đó đinh lên thạch bích, một giọt máu cũng không dính.
Ầm ầm!
Thân thể to lớn ngã quỵ, Vân Phi Dương phiêu nhiên rơi xuống giẫm trên lưng hắn, cười nói.
– Ta ở đây.
Trên bầu trời sau lưng hắn, từng đám binh lính Linh tộc thực lực mạnh mẽ bay tới, số lượng nhiều như cá diếc sang sông!
Sắc mặt của vạn binh lính Tinh Tộc đại biến.
– Giết!
– Giết!
Linh tộc binh lính khóa chặt các Tinh Tộc cự nhân, bắt đầu chém giết, chỉ qua một lát, vạn Tinh Tộc binh lính đã bị toàn diệt.
Yêu tộc võ giả thấy tộc loại cường hãn như thế, từng người trợn mắt hốc mồm.
Vân Phi Dương nhảy xuống rơi cạnh U Mị, một tay khoác lên vai nàng, một tay chỉ bầu trời, nói.
– Ta tới giúpnàng đoạt lại những gì Yêu tộc đã mất.