Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1288
Chương: Miểu Sát Tam Phẩm Bán Tiên
Vân Phi Dương dùng ba năm ngưng luyện ba đạo trong Phi Dương đại lục, mà ngoại giới mới qua hơn hai mươi ngày.
Chiến tranh giữa Quỷ Tinh hai tộc đã triệt để đã xảy ra không thể ngăn cản, đại tiểu chiến dịch không ít hơn mười.
Bởi vì thực lực tổng hợp hai bên không kém bao nhiêu, thương vong song phương cũng ngang hàng, bên nào cũng không chiếm thượng phong.
Bất quá.
Đây chỉ là tạm thời.
Bên Tinh Tộc tổn thất một tên Đại tướng, mới đầu còn nhìn không ra, khi chiến tranh càng kịch liệt, khẳng định sẽ ở vào thế yếu.
Quỷ Tộc bắt đầu chơi lớn, không ngừng điều động đại quân và cường giả tiến về biên cảnh.
Còn về Vân Phi Dương, sau khi dung hợp xong thì về đến Bích Nguyệt Hồ, một thân một mình tiến về Bách Lý gia.
Khi hấp thu thuộc tính trong thân thể A Lý Nại, hắn biết được, Lão tổ Bách Lý gia cũng bị thương.
Có thể giao thủ cùng tam phẩm Bán Tiên, thực lực khẳng định cũng đến tam phẩm, đây là vật bổ, phải hấp thu.
Bách Lý gia, phòng nghị sự.
Gia chủ Bách Lý Ưu Thương hiện tại rất đau thương, bởi vì trước đây không lâu có đệ tử phát hiện thi thể tam trưởng lão ở dã ngoại.
Tử trạng rất thảm, giống như bị thu hết tinh huyết.
– Gia chủ!
Một Trưởng lão phẫn nộ lên tiếng.
– Tất nhiên là do A Lý Nại làm, không bằng lại phái thêm nhân thủ đuổi giết tên kia!
Trưởng lão khác đồng ý.
– Không thể.
Bách Lý Ưu Thương nói.
– Sức khôi phục của Tinh Tộc cực nhanh, thương thế hiện tại của A Lý Nại chỉ sợ đã khỏi hẳn, phái người đuổi theo giết giống với chịu chết.
Những Trưởng lão khác biệt khuất.
“Hô!”
Nhưng vào lúc này, một lão giả khoác trường bào quanh thân bay tới, hai con ngươi lấp lóe tinh quang, khí thế như hồng.
– Lão tổ!
Bách Lý Ưu Thương cùng tất cả Trưởng lão cung kính chào.
Người này chính là lão tổ đã giao thủ cùng A Lý Nại, sau đó đánh lui khỏi Bách Lý gia, nhìn qua thì thương thế chắc đã khỏi hẳn.
– Yên tâm đi.
Bách Lý lão tổ lạnh lùng nói.
– A Lý Nại kia giao cho lão phu.
Tất cả Trưởng lão vui vẻ.
Có lão tổ ra mặt thì không có vấn đề.
– Bất quá.
Bách Lý lão tổ nói.
– Trước tiên cần điều tra, Bách Lý Phi Dương đến cùng là ai?
A Lý Nại đến nháo vì có gia hỏa gọi Bách Lý Phi Dương đoạt không ít mỏ quặng của Tinh Tộc.
– Lão tổ, ta đã tra gia phổ, dù trực hệ hay chi thứ đều không có người tên Bách Lý Phi Dương.
Bách Lý Ưu Thương đáp.
– Nói đúng hơn là.
Mục quang Bách Lý lão tổ lãnh lệ.
– Có người đang cố ý giả mạo dòng chính Bách Lý gia tộc ta gây sự với Tinh Tộc?”
– Lão tổ, theo ta thấy, A Lý Nại hẳn cố ý chém gió.
Một trưởng lão đưa ra ý kiến.
Bách Lý lão tổ lắc đầu.
– Nếu Tinh Tộc Đại tướng muốn đến tìm phiền toái, khẳng định khinh thường dùng loại thủ đoạn này.
Bách Lý Ưu Thương nói.
– Lão tổ, Quỷ Tộc ta đã khai chiến cùng Tinh Tộc.
Bách Lý lão tổ ngạc nhiên, tiếp theo giống như nghĩ đếnđất, cái gì, bừng tỉnh đại ngộ.
– Xem ra, có người đang cố ý xúi giục chúng ta và Tinh Tộc tranh đấu.
“Ba ba ba.”
Đột nhiên truyền tới tiếng vỗ tay.
Vân Phi Dương ngồi xổm trên xà nhà vỗ tay khen.
– Lão đầu ngươi thật thông minh.
– Ai?!
Mọi người cùng nhau nhìn về phía xà nhà, ánh mắt phát ra tia kinh ngạc, người này làm sao tiến vào mà một chút cũng không cảm giác được.
Bách Lý lão tổ cũng chấn động tâm thần.
Dù sao cũng là cường giả tam phẩm Bán Tiên, hắn tỉnh táo lại, nói.
– Các hạ là ai, đến Bách Lý gia ta có gì muốn làm?
“Xoát!”
Vân Phi Dương nhảy xuống, cười nói.
– Ta gọi Bách Lý Phi Dương, hôm nay tới đây muốn mượn ngươi một vật.- Ngươi chính là Bách Lý Phi Dương?
Bách Lý lão tổ rất kinh ngạc, vừa rồi còn nhắc tên, hắn đã đột nhiên xuất hiện trước mặt.
Vân Phi Dương cười không nói.
Càng như thế, càng để Bách Lý lão tổ có mấy phần cảnh giác, hắn hỏi lần nữa.
– Mượn vật gì?
Vân Phi Dương nói.
– Năng lượng tinh hạch trong đan điền ngươi và linh hồn của ngươi.
Lời vừa nói ra, sắc mặt đám người Bách Lý Ưu Thương đột nhiên đại biến, tiếp theo căm tức nhìn hắn.
Năng lượng tinh hạch và linh hồn đại biểu cho cảnh giới và thực lực, cái đồ chơi này có thể mượn sao? Kẻ này rõ ràng đến gây sự!
Ánh mắt Bách Lý lão tổ âm sâm.
– Thật có lỗi, hai thứ này lão phu không thể cho người khác mượn.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, nói.
– Ta rất có thành ý đến nhà đến mượn đồ, ngươi thật làm khó ta.
Mọi người kém chút thổ huyết.
Đồ ngươi mượn tương đương với tánh mạng người ta, dù có thành ý đến mấy thì chả có ai cho mượn đâu.
Bách Lý lão tổ cười lạnh.
– Tiểu tử, lão phu cũng muốn mượn ngươi một vật.
Vân Phi Dương cười hỏi.
– Mượn cái gì?
– Mạng ngươi!
Bách Lý lão tổ vung tay lên, quỷ khí vận sức nãy giờ ngưng tụ ra một đạo ánh sáng bén nhọn.
Tốc độ cực nhanh!
Nhưng Vân Phi Dương lại đã bắt được, lúc này nâng quyền đập tới.
“Bành!”
Hắc mang bị đánh vỡ nát hóa thành từng đạo quỷ khí lan khắp đại điện.
Gia chủ cùng mấy vị Trưởng lão nhao nhao lui nhanh, máu trong cơ thể sôi trào, có xúc động muốn thổ huyết.
Vân Phi Dương thu quyền, cười nói.
– Đã muốn giết ta thì nên nói chuyện thật tốt, đột nhiên xuất thủ, có chút không tử tế nha.
– Tiểu tử, bớt nói nhảm.
Trường bào lão tổ Bách Lý vung lên, quỷ khí tràn ngập ra trong nháy mắt đánh úp về phía Vân Phi Dương.
“Hưu —— “
Vân Phi Dương điểm mũi chân một cái, bay ra ngoài điện, quỷ khí như sóng nước chen chúc đuổi theo hắn.
– Ta ăn!
Vân Phi Dương lơ lửng giữa trời bỗng nhiên mở miệng, hút hết quỷ khí đang đánh tới vào trong miệng.
Bách Lý lão tổ giật mình.
Dám nuốt thuộc tính không thuộc về mình, hắn không sợ bạo thể mà chết à?
Bọn người Bách Lý Ưu Thương cũng ngốc trệ, dù sao, cử động lần này đã vượt qua hiểu biết của bọn họ đối với Quỷ Đạo.
“Hưu!”
Sau khi một tia quỷ khí cuối cùng bị thu lấy, Vân Phi Dương ngẩng đầu, làm một động tác nuốt, nói.
– Mùi vị không tệ.
– Lão đầu.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, cười nói.
– Tiếp theo đến lượt ta xuất thủ.
“Hô!”
Bàng bạc quỷ khí bạo phát ra hóa thành một đại thủ, lan đến một ngọn núi bên ngoài, sau đó nhổ tận gốc nó.
“Xoát!”
Đại sơn được đại thủ huy động hung hăng nện xuống, triệt để bao phủ đại điện.
– Không tốt!
Bọn người Bách Lý Ưu Thương hãi nhiên, lúc này thi triển thân pháp tránh thoát ra khỏi đại điện, mà Bách Lý lão tổ còn bay ra, quát lạnh.
– Tàn Nguyệt Trảm!
“Hưu!”
“Hưu!”
Hai đạo lưu quang hình trăng lưỡi liềm bay ra từ song chưởng ngang nhiên đánh về phía đại sơn đang trấn áp xuống, nhưng trong nháy mắt tiếp xúc thì nhanh chóng vỡ nát.
“Phốc!”
Bách Lý lão tổ phun ra một ngụm máu, người như lá rách rơi xuống, mà đại điện thì bị ngọn núi trực tiếp trấn áp.
Ầm ầm!
Tiếng vang truyền đến, bụi đất tung bay.
Đợi khi hết thảy khôi phục, bên trong phế tích, Tiên Bách Lý lão tổ tam phẩm Bán Tiên máu me đầm đìa nằm trên mặt đất, hiển nhiên đã bị thương nặng.
– Sao làm sao có thể?
Mắt thấy lão tổ bị một chiêu đánh bại, Bách Lý Ưu Thương cùng tất cả Trưởng lão không khỏi sững sờ ngay tại chỗ.
“Xoát!”
Vân Phi Dương rơi vào phế tích, lạnh lùng nói.
– Ngươi đã không cho mượn, vậy ta cũng chỉ có thể cứng rắn đoạt.