Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1246
Chương: Một Quyền Đánh Thổ Huyết
– Không nghĩ tới, hắn có thể tỉnh lại tuỳ tiện như vậy khi linh hồn bị quấy nhiễu a.
Trên đường thông đến cái động ngầm thứ năm, Kiếm Hồn vẫn có chút ngoài ý muốn.
– Có thể làm được điểm này, tuyệt không phải linh hồn cường đại đơn thuần, nhất định có một loại tâm pháp cao thâm nào đó.
Kiếm Hồn không hổ là đồ cổ sống thật lâu, suy đoán rất chính xác.
Vân Phi Dương tuỳ tiện thức tỉnh khi linh hồn bị quấy nhiễu không chỉ vì linh hồn lực cường đại mà còn vận chuyển Nghịch Thiên Quyết.
Tâm pháp này thường có biểu hiện nghịch thiên dưới các tình huống đặc thù.
“Hô!”
Trong đường hầm hắc ám, từng đợt gió lạnh thổi đến khiến cho tốc độ Vân Phi Dương chậm lại.
Rất nhanh, hắn đã đi đến cuối đường.
Hiện ra trước mắt là một hang đá quy mô không lớn.
“Hô!”
Từng đoàn phong lưu ngưng tụ trong động hiện lên hình thái vòi rồng, vô số hài cốt theo gió mà bay.
Một chỗ khác có cửa vào thông đến một thông đạo khác, cho nên muốn đi qua, phải đi qua gió lạnh.
Vân Phi Dương hơi trầm ngâm, vẫn cất bước tiến lên, khi một chân giẫm trên đá cứng, cường đại hấp lực bỗng nhiên bạo phát.
Vân Phi Dương bước từng bước một m, đi càng gần, gió lạnh gào thét tựa như từng chuôi đao kiếm hung hăng vạch lên toàn thân hắn.
– Cũng may có Thái Hư Bạch Kim chiến giáp, nếu không, chỉ bằng vào thân thể ngạnh kháng, sợ rằng rất khó tiếp nhận.
Vân Phi Dương nói thầm.
“Đạp!”
“Đạp!”
Từng bước, từng bước tới gần trung ương vòi rồng, hấp lực cũng ngày càng mạnh.
Lúc này, nếu Vân Phi Dương hơi phân thần bị cuốn vào trung tâm phong lưu, khẳng định sẽ rất nguy hiểm.
– Tiểu tử, ta có thể giúp ngươi đi qua.
Kiếm Hồn lên tiêng.
– Không cần, tự mình ta có thể.
Vân Phi Dương cắn răng, điên cuồng thôi phát Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.
“Đinh! Đinh! Đinh!”
Gió lốc loạn lưu lần lượt đánh vào chiến giáp truyền đến tiếng va chạm thanh thúy.
“Đạp!”
Vân Phi Dương đi ra bước thứ năm mươi, người cũng đứng trước lối vào thông đạo khác.
Đột nhiên, hấp lực cường đại và phong lưu khủng bố biến mất để cho hắn đột nhiên nhẹ nhõm.
Tuy an toàn đi qua, nhưng Thái Hư Bạch Kim chiến giáp bị cuồng phong quấy rối lại ảm đạm không ít.
Rất hiển nhiên, năm mươi bước vừa rồi tiếp nhận lực ăn mòn phi thường mạnh mẽ.
“Hưu!”
Tâm niệm Vân Phi Dương khẽ động thu Thái Hư Bạch Kim chiến giáp vào Thần lực trận bổ sung năng lượng, mà hắn cũng lần nữa bước vào thông đạo tối tăm.
Năm động phủ, năm cơ quan khác biệt, càng về sau, càng thêm cường hãn, tốn sức tốn công bố trí, chỗ sâu nhất, khẳng định cất giấu cái gì đó!
Trong lúc suy nghĩ, Vân Phi Dương đi đến cuối đường thông đạo, hiện ra trước mắt vẫn là hang đá.
Khác biệt năm cái trước, trong sơn động không có cơ quan, phía trước nhất lồi ra một cầu thang đá, phía trên đặt xếp một hộp nhỏ tinh xảo cũng đã bị mở ra.
Vân Phi Dương đi tới, phát hiện trong hộp không có gì, cau mày.
– Đồ bên trong đã bị lấy đi.
Người nào lấy?
Vân Phi Dương đầu tiên nghĩ đến Huyền Cửu Trọng.
– Không được.
– Nhanh tìm tới hắn.
Vân Phi Dương lúc này tiến lên vào một thông đạo khác, rất nhanh, xuất hiện trong thạch động thứ bảy.
– Ai?!
Vừa vào, một Thiên Tôn đại viên mãn trong động lúc này lạnh lùng lên tiếng.
Người này tên Hạng Vấn Thiên, một trong năm Thiên Tôn lúc trước xuất hiện tại Thượng Càn đan cung.
– Ta.
Vân Phi Dương từ thông đạo hắc ám đi ra, khóe môi nhếch lên mỉm cười.
Sau khi Hạng Vấn Thiên thấy rõ tướng mạo hắn, ngạc nhiên hô.
– Là ngươi?!
– Bất ngờ?
Vân Phi Dương nói.
Hạng Vấn Thiên thật bất ngờ, vô cùng ngoài ý muốn, hắn căn bản không nghĩ tới tiểu tử khiêu khích công tử ở Thượng Càn đan cung sẽ xuất hiện ở đây!
– Không phải Lý Thượng và Tiễn Phong phụng mệnh giết hắn à, làm sao hắn còn sống?
Hạng Vấn Thiên nghi vấn.
Vân Phi Dương như thấy rõ ý nghĩ hắn, cười nói.
– Hai tên Thiên tôn mai phục tại Đan Đế Cốc đã chết.
– Chết?
Hạng Vấn Thiên ngạc nhiên.
Vân Phi Dương cười nói tiếp
– Ta giết đó.
Hạng Vấn Thiên không có nghi vấn hắn có năng lực giết hai tên kia hay không, bởi vì đã đi đến động phủ thứ bảy đủ để chứng minh hết thảy.
– Dám giết người Thần Đan Minh ta, lá gan ngươi thật không nhỏ.
Vừa nói chuyện, hắn bắt đầu bạo phát lực lượng.
“Hô!”
Lực lượng kinh khủng trong nháy mắt phun trào, nhưng trong thạch động giống như có kết giới nào đó tồn tại, vậy mà không bị quấy nhiễu, bình yên vô sự.
“Xoát!”
Hạng Vấn Thiên vung nắm tay phải siêu việt ngàn vạn chân long lực gào thét tiến đến.
Đối mặt lực lượng cỡ này, trên mặt Vân Phi Dương vẫn hiện mỉm cười, tiếp theo nâng quyền đánh tới.”Bành!”
Một tiếng vang thật lớn truyền đến, năng lượng điên cuồng quấy phá thạch động!
Đăng! Đăng! Trừng!
Hạng Vấn Thiên điên cuồng lùi lại mấy bước, trong ánh mắt hiện ra kinh hãi, bởi vì, sau một chiêu đối bính, tiểu tử kia lại không nhúc nhích tí nào!
Vân Phi Dương đột phá đến Chí Tôn trung kỳ mạnh phi thường, chỉ bằng vào lực lượng thân thể thuần túy chiến Thiên Tôn đại viên mãn cũng không có vấn đề!
– Khó trách, ngươi lại lớn lối khiêu khích công tử, nguyên lai thực lực mạnh như vậy.
Hạng Vấn Thiên nói.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất hiện trước mặt hắn, Thần lực rót vào quyền đầu, hình thành lực lượng kinh khủng!
Hạng Vấn Thiên biến sắc, lúc này thi triển vũ kỹ, trước người hình thành tuyệt đối phòng ngự.
Nhưng phòng ngự ngưng tụ lâm thời trước mặt Thần Quyền của Vân Phi Dương, không chịu nổi một kích.
“Bành!”
Phòng ngự vỡ vụn, ngực Hạng Vấn Thiên bị đánh trúng, thân thể lui nhanh, phun ra một ngụm máu.
Một quyền đánh Thiên Tôn đại viên mãn thổ huyết, Vân Phi Dương tu vi Chí Tôn trung kỳ có thực lực thật mạnh đến nổ tung!
Hạng Vấn Thiên cũng ý thức được đối phương rất mạnh, lúc này không ham chiến, bỏ chạy về phía thông đạo trước mặt.
– Muốn chạy?
Vân Phi Dương giẫm Túy Ảnh Bộ đuổi theo, mà khi hắn dọc theo thông đạo đi đến cuối đường lại khẽ giật mình.
Hiện ra trước mắt là một hang đá rất rộng tựa như cung điện, bên trong có vài trụ đá lớn chèo chống, phía trên điêu khắc rất nhiều chim bay cá nhảy.
Trong cung điện có một ngai vàng bằng vàng, một nam tử khoác khôi giáp ngồi bên trên.
Người kia đã chết.
Nhưng khuôn mặt không có bị hủ hóa, vẫn tản ra một cỗ khí tức Vương giả, xem ra, lúc còn sống, thực lực rất cường hãn.
Bên cạnh khải giáp nam tử có một thanh chiến kích bộc lộ ra khí tức cẩn trọng.
Dưới bảo tọa, Huyền Cửu Trọng nhắm mắt ngồi xếp bằng, quanh thân phát ra khí tức quỷ dị bao phủ chiến kích.
Hiển nhiên.
Đang muốn nhận chủ!
Vân Phi Dương thấy thế, lúc này từ bỏ truy sát Hạng Vấn Thiên, bay về hướng Huyền Cửu Trọng.
Lão tử đã đến, làm thế nào có thể để ngươi đạt được chiến kích phi phàm kia!
– Không tốt!
Hạng Vấn Thiên trốn vào trong cung điện thấy Vân Phi Dương đánh úp về phía công tử, lúc này vung song quyền hình thành hai đoàn lực lượng kinh khủng đánh tới.
“Bành!”
“Bành!”
Vân Phi Dương tuỳ tiện hóa giải, lúc này chỉ cách Huyền Cửu Trọng mấy bước, phẫn nộ huy quyền, quát.
– Chết đi!
Nhưng ngay thời khắc sắp đắc thủ, khải giáp nam tử ngồi trên bảo tọa bỗng nhiên mở mắt, hai đạo tinh quang bắn ra.
– Không tốt!
Vân Phi Dương kinh hãi, lúc này thu hồi quyền đầu cản trước người.