Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1245
Chương: Cơ Quan Trùng Điệp
Cây cầu kia một khi có người đi qua sẽ vỡ vụn trong thời gian cực ngắn, bất quá, phát động ngay khi cho người dẫm lên rồi rời đi.
Vân Phi Dương thi triển Túy Ảnh Bộ huyễn hóa ra từng đạo hư ảnh lưu lại trên ván gỗ, để trận pháp phán đoán vẫn còn người. Cho nên, khi hắn vọt tới đối diện, tàn ảnh biến mất, ván gỗ cấp tốc đổ sụp thì đã trễ.
Đương nhiên, thời điểm Vân Phi Dương tại đâm vọt về trước cảm giác được một cỗ trọng lực cường hãn áp xuống người mình.
Rất hiển nhiên.
Võ giả cảnh giới thấp rất khó qua cầu.
Yên ổn vượt qua liên tiếp hai cơ quan, Vân Phi Dương cũng không buông lỏng cảnh giác, mà tiếp tục tiến lên, phía trước lại có một thông đạo u ám lần nữa truyền đến tiếng đánh nhau bành bành.
Vân Phi Dương có thể cảm giác được, âm thanh ần này càng gần hơn trước.
– Nhất định có người, có lẽ là đám Huyền Cửu Trọng?
Vân Phi Dương tiếp tục tiến lên, mà khi đi qua thông đạo thứ ba, hiện ra trước mắt là một đầm nước.
Không có đường đi khác.
Chỉ có thể băng qua đầm nước.
Vân Phi Dương cũng không ngu mà nhảy ngay vào trong hồ, mà điều động linh hồn lực nhẹ nhàng tiếp xúc mặt nước.
Nhưng.
Khi linh hồn lực vừa tiếp xúc mặt nước, một cỗ hàn khí băng lãnh đến thực chất bỗng nhiên lan tràn.
– Không tốt!
Vân Phi Dương kinh hãi, vội vàng vận chuyển Nghịch Thiên Quyết cùng Tiên Thiên Chân Hỏa xua tan hàn khí nhập thể!
Cũng may phản ứng nhanh, tâm pháp cùng hỏa diễm vận chuyển rất nhanh đã xua tan được cảm giác đông lạnh.
– Nước gì mà băng lãnh như thế?
Vân Phi Dương nói thầm, lẽ ra, trong cơ thể hắn có Cực Huyền Băng Tinh, nên không sợ bất kỳ Băng thuộc tính gì mới đúng.
– Tiểu tử, đây là Cửu Âm Chi Thủy, chí hàn chi thủy của thiên địa
Kiếm Hồn nói.- Cửu Âm Chi Thủy?
Vân Phi Dương không nghe nói, bất quá có thể nghe ra sự trâu bò của nó trong miệng Kiếm Hồn.
– Nếu như lấy hết đầm nước đi cho Chỉ Khê tu luyện, hẳn sẽ ngưng tụ ra Băng thuộc tính càng mạnh.
Kiếm Hồn thản nhiên nói.
– Nước này không chỉ đóng băng linh hồn, mà còn đóng băng không gian, ngươi muốn mang đi, không có khả năng.
Vân Phi Dương nói.
– Xem thường ta?
Kiếm Hồn đáp.
– Nó đó.
“” Vân Phi Dương im lặng một hồi lại cười nói.
– Nếu như ta có thể lấy đi, ngươi sẽ thế nào?
Kiếm Hồn nói.
– Ngươi có Tử Liên Nghiệp Hỏa, có lẽ có thể tại thời gian cực ngắn đi qua được, nhưng không lấy được.
– Đánh cược không?
– Cược cái gì?
– Nếu như ta thu hết Cửu Âm Chi Thủy, ngươi phải đáp ứng ta một việc, không được nuốt lời.
– Ngươi cầm không được?
– Ta đáp ứng ngươi một việc.
– Có thể.
Kiếm Hồn đồng ý.
Vân Phi Dương đứng bên bờ hồ nước, lấy ra một không gian giới chỉ, Linh Niệm câu thông, hấp thu thử một giọt Cửu Âm Chi Thủy.
Nhưng, khi cực hàn thủy dung nhập vào giới chỉ, mặt ngoài nhất thời kết sương, rất nhanh kết băng, hiển nhiên, bị triệt để đóng băng.
Vân Phi Dương giật mình, giờ phút này hắn đã triệt để mất liên hệ với không gian giới chỉ, không cách nào câu thông.
– Cửu Âm Chi Thủy này quả nhiên cường hãn, đóng băng cả không gian giới chỉ.
Kiếm Hồn nói.
– Tiểu tử, nếu như ngươi chỉ dùng không gian giới chỉ hạ cấp thu nạp Cửu Âm Chi Thủy, ta khuyên ngươi vẫn nên từ bỏ đi.
– Đừng nóng vội.
Vân Phi Dương nói.
– Ta còn có biện pháp khác.
Nói rồi nhìn về phía mặt hồ, linh hồn lực dần dần thẩm thấu bao phủ mặt nước, tuy còn chưa tiếp xúc nhưng đã cảm nhận được sự băng lãnh.
“Xoát!”
Đột nhiên, cường đại linh hồn lực bỗng nhiênco vào, hồ nước bình tĩnh trong nháy mắt sôi trào.
Kiếm Hồn âm thầm cả kinh.
– Tình huống như thế nào đây?
Ước chừng nửa canh giờ.
Mảng lớn Cửu Âm Chi Thủy biến mất không còn tăm tích, hiện ra trước mắt là một hố to khô cạn.
Kiếm Hồn trợn mắt.
Hắn thực không thể nào hiểu được, tiểu tử này dùng thủ đoạn gì thu được cực hàn Cửu Âm Chi Thủy?
Cái đồ cổ này sẽ không nghĩ đến việc bên trong thân thể Vân Phi Dương có một thế giới không gian ổn định. Mặc dù Cửu Âm Chi Thủy có thể đóng băng không gian, nhưng tuyệt không thể đóng băng vị diện không kém gì Tiểu Thần Giới.
– Thế nào?
Vân Phi Dương cười hỏi.
Kiếm Hồn tỉnh táo lại.
– Làm sao Ngươi làm được?
– Bí mật.
Vân Phi Dương không nói.
Kiếm Hồn cười nói.
– Ta đã xem thường ngươi.
– Cho nên, dựa theo ước định, ngươi phải đáp ứng ta một việc, không được từ chối.
Vân Phi Dương nói.
Kiếm Hồn nói.
– Chuyện gì, nói đi.
Vân Phi Dương nhảy vào đáy hố, đi đến một đường hầm khác, nói.
– Nếu như gặp nguy hiểm, để cho ta chưởng khống Long Viêm Kiếm một lần.
Kiếm Hồn nói.
– Ta đã nói, ngươi khó có thể khống chế kiếm này, cưỡng ép vận dụng, hậu quả rất nghiêm trọng.”
– Nghiêm trọng bao nhiêu?
“Sẽ chết.”
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn không cho rằng Kiếm Hồn đang gạt mình, dù sao, đi ra từ Trầm gia đến bây giờ hắn một mực cảm nhận được Long Viêm Kiếm thủy chung tản ra một cỗ khí tức quỷ dị.
Rất đáng sợ, rất nguy hiểm.
– Như vậy đi.
Kiếm Hồn nói.
– Khi ngươi gặp được nguy hiểm, ta có thể chưởng khống thân thể ngươi giúp ngươi hóa giải nguy cơ.
Vân Phi Dương nói.
– Có thể.
– Chỉ một lần.
Kiếm Hồn nhắc nhở.
Vân Phi Dương lắc đầu cười một tiếng, người cũng đã đi tới vào thông đạo.
Thông đạo y như lúc trước, dài chỉ trăm bước, Vân Phi Dương lần nữa tiến vào một động phủ khác.
Trong khu vực trống trải có mấy chục võ giả ở đây, ánh mắt bọn họ trống rỗng, đứng ngơ ngác tại chỗ, thần chí không rõ.
Bọn họ phát ra khí tức đều là Thiên Tôn trung kỳ, thậm chí còn có vài Thiên Tôn hậu kỳ, bên trong có một trong những thủ hạ của Huyền Cửu Trọng.
Hắn không có ngây ngốc mà đang không ngừng huy quyền, lần lượt bạo phát lực lượng phát ra âm thanh phanh phanh.
– Nguyên lai, âm thanh lúc trước nghe được do người này đánh ra.
Vân Phi Dương hiểu rõ.
Kiếm Hồn còn ngưng trọng nói.
– Tiểu tử, nơi này có linh hồn cực mạnh quấy nhiễu, nếu như ngươi đi vào, kết cục chỉ sợ sẽ giống như bọn họ, vĩnh viễn trầm luân.
Vân Phi Dương giật mình.
– Đương nhiên.
Kiếm Hồn lại nói.
– Để ta khống chế thân thể và tư duy, ngươi có thể nhẹ nhõm thông qua.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi vậy vội vã muốn thực hiện đánh cược thế?
– Nói nhảm.
Kiếm Hồn nói.
– Ta khó chịu nhất là thiếu nợ người khác.
– Thật có lỗi.
Vân Phi Dương nhún vai.
– Trò vặt này không đến mức để ngươi giúp ta.
Khi nói chuyện, hắn đi qua.
“Ông!”
Vừa giẫm trên mặt đá cứng, thân thể Vân Phi Dương run lên rất nhỏ, hai con ngươi đột nhiên trống rỗng, cả người trong nháy mắt như rơi xuống địa ngục.Sắc mặt Vân Phi Dương mất lý trí và tư duy có chút dữ tợn, tiếp theo nâng quyền đánh về phía hư không.
“Bành!”
Lực lượng cường đại bạo phát oanh một tên Thiên Tôn trung kỳ bên cạnh thành bụi phấn.
Kiếm Hồn âm thầm lắc đầu.
– Để hắn ăn chút thiệt thòi cũng không phải chuyện xấu.
“Bành!”
“Bành!”
Vân Phi Dương lại oanh hai quyền.
Nhưng gương mặt vặn vẹo dần giãn ra, ánh mắt trống rỗng cũng khôi phục thần thái, Kiếm Hồn giật mình.
– Thoát ra được?
“Xoát!”
Vân Phi Dương bước nhanh đi qua động phủ, đứng tại lối vào thông đến một thông đạo khác, cười nói.
– Cấp bậc linh hồn như thế quấy rối đâu thể để cho ta trầm luân.