Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1244
Chương: Động Phủ Thần Bí
———————
Sau khi giết hai người Lý Thượng, Vân Phi Dương ngựa không dừng vó tiến về Lĩnh Dược sơn mạch.
Hiển nhiên, muốn đi tìm Huyền Cửu Trọng!
– Tiểu tử, ngươi đã phái người ở chỗ này chờ ta, như vậy, cũng phải làm tốt giác ngộ phải chết.
Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ.
Hắn vốn tính tu luyện đan đạo để chơi phế đệ nhất thiên tài Đan Vũ Dược Giới này.
Nhưng bây giờ lại thay đổi chủ ý, chính là thừa dịp hắn ra ngoài, giải quyết luôn.
“Xoát!”
“Xoát!”
Thời gian rất ngắn, Vân Phi Dương đã đến Lĩnh Dược sơn mạch, nguyên niệm điên cuồng thi triển, bao phủ nghìn dặm.
Nhưng.
Thả thần thức dò xét một hồi cũng không có phát hiện bóng người Huyền Cửu Trọng.
– Kỳ quái, người đâu?
Vân Phi Dương không hiểu.
– Ủa?
Đột nhiên, nguyên niệm phát hiện chỗ sâu nhất trong sơn mạch có lưu quang yếu ớt.
– Trận pháp?
“Xoát!”
Vân Phi Dương cực tốc bay đi, rất nhanh rơi vào trước lưu quang, dò xét rồi lẩm bẩm.
– Hẳn do người bố trí.
Sơn mạch hoang tàn vắng vẻ có trận pháp rất cổ quái, cho nên, hắn cũng không bạo lực phá trận, mà lựa chọn phá giải.
Không bao lâu.
Dựa vào linh hồn lực cường đại, Vân Phi Dương nhẹ nhàng phá giải trận pháp không tính quá cao cấp này.
“Hưu!”
Thân thể dung nhập vào trận pháp, hiện ra trước mắt là một mặt đá bóng loáng vuông vức.
– Nơi này hẳn là một ngọn núi, bị người dùng đao san bằng.
Đi trên mặt đá, Vân Phi Dương nói thầm.
– Đầu tiên là chém ra một ngọn núi, lại bố trí trận pháp để ẩn tàng, nơi này tất cất giấu cái gì đó.
– Hừm?
Đột nhiên, Vân Phi Dương phát hiện, dưới vách đá dựng đứng cuối đường phía trước hiện ra một cửa hang, bốn phía điêu khắc đồ án phức tạp phát ra khí tức hoang vu.
– Chẳng lẽ có đại năng nào đó lưu lại động phủ?
Tim Vân Phi Dương đập thình thịch .
…
Trong sơn động một mảnh đen kịt, nhưng lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, tự nhiên có thể thấy mọi vật.
Đi trong đường hầm, Thái Hư Bạch Kim chiến giáp khoác lên thân hình thành trạng thái phòng ngự mạnh nhất.
Sơn động quỷ dị không chừng có cơ quan bẩy rập, cẩn thận không thể thiếu.
“Bành!”
“Bành!”
Đột nhiên, cuối đường thông đạo như có như không truyền lại âm thanh chiến đấu.
– Có người?
Vân Phi Dương giật mình.
Hắn muốn phóng thích nguyên niệm lại phát hiện, có một cỗ lực lượng hạn chế linh hồn lực mở rộng trong hắc ám thông đạo.
Rơi vào đường cùng, Vân Phi Dương chỉ có thể cẩn thận từng li từng tí tiến lên, cùng lúc đó, Ngũ Linh Thần Kiếm cũng đã xuất khỏi vỏ.
– Tiểu tử, nơi này rất quỷ dị cũng rất nguy hiểm.
Đột nhiên, có âm thanh vang bên tai.
Vân Phi Dương đang dùng toàn bộ tinh thần đề phòng bị giật mình, nhưng cũng sụp đổ không thôi.
– Ngươi làm ta sợ đó!
Nguyên lai, người nói chuyện là tồn tại Kiếm Hồn bên trong Long Viêm Kiếm.
Khí linh này từ theo Cửu Long Cấm Trận đi ra, một mực đi theo Vân Phi Dương, ngày bình thường chỉ ngắm phong cảnh, không nói lời nào.
Dần dà.
Vân Phi Dương quên luôn hắn.
Kiếm Hồn nói.
– Trong sơn động có năng lượng cường đại ba động, nếu ngươi không muốn chết, tốt nhất mau mau rời đi.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Thực lực khí linh rất mạnh mà còn nói như vậy thì khẳng định không phải hù dọa người.
– Đã có năng lượng cường đại ba động, nhất định có đại cơ duyên, cầu phú quý trong nguy hiểm, Vân Phi Dương ta tự nhiên không thể lùi.
Vân Phi Dương tiếp tục tiến lên.
Kiếm Hồn nói.
ể ấ- Tiểu tử, ngươi rất có đảm lượng, nhưng đại cơ duyên cũng phải nhìn ngươi có mệnh hưởng dụng hay không.
Vân Phi Dương không đáp.
Dù phía trước nguy hiểm thế nào, hắn đều muốn đi tìm một chút, nếu không không phải là Thần Giới Chiến Thần.
…
Lúc đầu còn có tiếng đánh nhau, nhưng qua một lúc đã biến mất, thông đạo lần nữa an tĩnh lại.
Vân Phi Dương không buông lỏng cảnh giác, thận trọng tiến lên từng bước, đến khi đi được trăm trượng, hắn xuất hiện trong một động phủ rộng rãi.
Động phủ không lớn, chỉ rộng mấy chục trượng, vách đá bốn phía, mặt do từng khối đá làm nền.
Khác biệt là.
Từng tôn thạch tượng đứng đầy bên trong, số lượng có chừng hơn tám mươi, điêu khắc thô ráp lại phát ra khí tức hoang vu.
Dưới mỗi tôn thạch tượng đều có mấy bộ hài cốt, nhìn quần áo mục nát, chắc đã chết rất lâu.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày.
– Những thạch tượng xếp đặt rất cổ quái, chắc hàm ẩn một loại Huyền Cơ nào đó.
– Ừm?
Đột nhiên, hắn phát hiện trước một pho tượng có một bộ thi thể còn chưa có hư thối.
Tuy bộ mặt đen thui hiện lên vẻ dữ tợn, nhưng thấy trang phục, Vân Phi Dương trong nháy mắt kết luận.
Đây là một trong các thủ hạ sau lưng Huyền Cửu Trọng lúc trước xuất hiện ở Thượng Càn đan cung.
– Chẳng lẽ tiểu tử kia cũng tới đây?
Vân Phi Dương nói thầm.
Nghĩ đến đó.
Hắn giẫm lên mặt đá cứng tiếp tục đi tới.
“Oanh! Oanh!”
Nhưng chân mới vừa tiếp xúc bàn đá, thạch tượng đang đứng yên nhất thời di chuyển.
“Hô!”
“Hô!”
Hơn tám mươi thạch tượng không ngừng giao thoa di động trong phạm vi chỉ hơn mười trượng hình thành khí tràng khủng bố.
Vân Phi Dương lâm vào khí tràng, thành thạo xuyên qua giữa bọn chúng, nhẹ nhàng như thường.
Bất quá.
Vẻn vẹn đi mấy bước.
Tốc độ thạch tượng di chuyển lần nữa tăng tốc, cùng lúc đó, uy lực khí tràng cũng đề cao không ít.
Vân Phi Dương trong nháy mắt cảm giác, mình giống như cõng một tòa núi lớn, nặng nề khó có thể giơ chân.
– Trọng lực?”
Hắn cười nhạt một tiếng, cất bước tiến lên, tuy có hơi trì độn nhưng cũng không ảnh hưởng tránh né thạch tượng va chạm.
…
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Từng thạch tượng giao thoa đánh tới, Vân Phi Dương thành thạo tránh né.
Rất nhanh, đi qua khoảng cách hơn năm mươi trượng, trước mặt có cửa đường hầm thông xuống động phủ phía dưới.
Những thạch tượng đang nhanh chóng di động sau lưng im bặt mà dừng, sau đó khôi phục vị trí lúc trước sắp xếp.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Không đơn giản.
Chớ nhìn hắn dễ như trở bàn tay xông qua, nhưng cũng vì tu vi cường đại.
Nếu như đổi lại Thiên Tôn sơ kỳ, kết cục chẳng khác thủ hạ Huyền Cửu Trọng, bị trọng lực áp chế, cuối cùng chết thảm.
– Lưu lại Cơ Quan Thạch Tượng Trận đủ để giết chết Thiên Tôn, trong này nhất định cất giấu đồ tốt.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
…
Đầu thông đạo thứ hai không dài, chỉ đi chừng trăm bước, Vân Phi Dương đã đi đến cuối, hiện ra trước mắt là một vách núi sâu không thấy đáy.
Cuối vách núi có là một trường kiều (*) chỉ vẻn vẹn chứa một người tiến lên.
*: Cầu dài
Vân Phi Dương chần chờ.
Trường kiều do mấy sợi dây thừng cùng ván gỗ làm thành, rõ ràng đã tồn tại rất lâu, mình đi lên không gãy đó chứ?
Đương nhiên, hắn cân nhắc có nên bay qua, nhưng không dám thử, bởi vì nơi đây đã hạn chế nguyên niệm, khẳng định cũng hạn chế phi hành.
Vân Phi Dương tài cao gan cũng lớn, hơi chút cân nhắc vẫn đi lên, vừa dẫm lên ván gỗ thứ nhất, cây cầu nhất thời rung động.
“Hô!”
Vân Phi Dương hít sâu một hơi, giẫm Túy Ảnh Bộ chạy nhanh lên phía trước, lít nha lít nhít tàn ảnh trong nháy mắt xuất hiện tồn tại trên mỗi ván gỗ.
“Răng rắc!”
“Răng rắc!”
Khi Vân Phi Dương xông qua cầu, tàn ảnh phai mờ, từng ván gỗ trên cầu vỡ vụn rơi vào vực sâu không thấy đáy bên dưới.
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Quả nhiên, thông qua cây cầu này cần dựa vào tốc độ cực nhanh.