Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1243
Chương: Tiểu Tử Này Rất Mạnh
———————
Vân Phi Dương không chỉ có không có vẫn lạc dưới vũ kỹ Thiên giai cao phẩm – Hư Ẩn Không Trảm, ngay cả mấy người Chân Đức Suất cũng bình yên vô sự dưới sự bảo vệ của kết giới.
Giờ phút này, mặt mũi bọn họ tràn đầy hãi nhiên, nghĩ đến nổ tung đất núi dao động lúc trước, nội tâm vẫn hoảng sợ bất an.
Phượng Minh ngã trên mặt đất, mặt mày xám xịt càng chảy mồ hôi lạnh.
Nếu như không phải Vân Phi Dương phản ứng thần tốc, tức thời đẩy hắn ra, hiện tại chỉ sợ đã hóa thành thịt nát.
– Vậy mà không chết?
Tiễn Phong ngoài ý muốn.
Lực lượng hư không ẩn vào bên trong vũ kỹ của Lý Thượng không chỉ có khó lòng phòng bị, lực công kích cũng cực mạnh.
Dù chính mình, một khi bị đánh lén, không chết cũng phải trọng thương.
– Tiểu tử này có chút năng lực.
Khóe miệng Lý Thượng hiện ra mỉm cười.
Vân Phi Dương bình yên vô sự, hai người bọn họ xác thực thật bất ngờ, nhưng cũng không để trong lòng.
ể- Lão Lý, tiểu tử này vẫn nên giao cho ta mới được.
Tiễn Phong cười nói.
Lý Thượng nói.
– Nhanh giải quyết, đừng lãng phí thời gian.
– Tốt!
Tiễn Phong phóng ra một bước, song quyền nắm chặt, thở sâu.
“Hô —— “
Mắt trần có thể nhìn thấy thiên địa thuộc tính đang cấp tốc ngưng tụ dung nhập vào lỗ mũi Tiễn Phong, quanh người hắn lấp lóe ánh sáng!
Hiển nhiên.
Hắn đang tụ lực thi triển một loại vũ kỹ nào đó!
Lý Thượng cười nói.
– Lão Tiền, Nạp Bách Xuyên của ngươi càng tinh xảo hơn trước kia.
Vào lúc này, Tiễn Phong dừng hấp khí, ánh mắt trừng lớn, sau đó phun ra một hơi.
“Hưu!”
Một đoàn lưu quang nóng rực nổ bắn ra.
Lực lượng kinh khủng tràn ngập khiến cho núi đá bốn phía trong nháy mắt vỡ nát.
Hai tay Lý Thượng ôm ngực, trên mặt mỉm cười, nói.
– Tiểu tử, chết đi.
Một chiêu này của Tiễn Phong tên Nạp Bách Xuyên, uy lực hơn xa Hư Ẩn Không Trảm của hắn!
Nhưng.
Đối mặt lưu quang khủng bố oanh đến, Vân Phi Dương lại lắc đầu.
– Quá yếu.
Quá yếu?
Lý Thượng hơi hoảng hốt.
“Ông!”
Đột nhiên, phòng ngự kết giới xuất hiện triệt để bao phủ bọn người Chân Đức Suất, mà Vân Phi Dương thì giơ cánh tay phải lên đập tới.
“Hô!”
Mạnh mẽ lực lượng phun trào hóa thành một đầu cự long gào thét đánh tới lưu quang.
“Bành!”
Một quyền để lưu quang triệt để vỡ nát, dư uy khuếch tán nổ thành hố to trăm trượng!
“Phốc!”
Tâm thần Tiễn Phong bị đánh sấp, phun ra một ngụm máu, thân thể lui nhanh hơn mười bước, ánh mắt xuất hiện tia kinh hãi.
– Làm sao có thể?!
Lý Thượng cũng hãi nhiên thất sắc.
Tiễn Phong thi triển vũ kỹ mạnh hơn mình lại bị tiểu tử kia chính diện phá giải, mà còn thổ huyết lui lại?
– Tiểu tử này, rất mạnh!
Tiễn Phong đè ép huyết dịch lăn lộn bên trong thân thể, quyết định thật nhanh quát.
– Rút lui!
Khi nói chuyện, người đã bay đi.
Lý Thượng cũng ý thức được, cho nên, trong thời gian ngắn nhất phi thân.
“Xoát!”
Nhưng vào lúc này, vô số đạo tàn ảnh, từ dưới ngọn núi cực tốc mà đến, số lượng nhiều đến nổi khiến người ta hoa mắt!
Đây là Túy Ảnh Bộ.
Tuy uống rượu mới có thể phát huy hiệu quả mạnh nhất.
Nhưng lấy lĩnh ngộ cùng tu luyện của Vân Phi Dương trong khoảng thời gian này, truy Thiên Tôn trung học kỳ không có độ khó.
“Xoát!”
“Xoát!”
Lên xuống vài bước, tàn ảnh đã lan tràn khắp sơn phong, sau đó ngăn trước người Lý Thượng và Tiễn Phong.
– Hai vị, cứ như vậy đi, quá không cho Vân Phi Dương ta mặt mũi rồi?
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Tốc độ thật nhanh!
Hai người Lý Thượng âm thầm giật mình.
– Lão Tiền, cùng lên!
– Được!
Đơn giản trao đổi, bọn họ bộc phát ra vũ kỹ mạnh nhất đánh tới Vân Phi Dương.
Hai Thiên Tôn hợp lực xuất thủ, uy lực rất lớn, một nửa sơn phong gần đó không thể chịu đựng được lực lượng, ầm vang vỡ nát.
– Ta đã nói, quá yếu!
Vân Phi Dương nâng tay lên, Thần lực bạo phát hóa thành một đại thủ, trực tiếp đè tới.
Mạnh cỡ nào?
Vượt qua ngàn vạn chân long lực!
Sau khi Lý Thượng và Tiễn Phong cảm nhận được cỗ lực lượng khủng bố kia biến sắc, khí tức tử vong mãnh liệt trong nháy mắt xông lên đầu.
– Không tốt!
– Hắn là Thiên Tôn đại viên mãn!
Ý thức được thực lực Vân Phi Dương đã muộn, bàn tay to đã đánh nát lực lượng nhỏ yếu của hai người mà hung hăng trấn áp xuống.
“Oanh!”
Mặt đất rung chuyển, cao sơn bị san thành bình địa.
Đợi đến khi bụi đất tản hết, tất cả trở lại bình thường, Lý Thượng và Tiễn Phong nằm trong đá vụn, bắp thịt toàn thân bại nứt, máu thịt be bét.
Tuy hai người không chết, nhưng không khác gì chết, bởi vì kinh mạch đứt từng khúc, đứng lên cũng không nổi.
“Xoát!”
Vân Phi Dương rơi xuống, hai tay vung lên, hai người bị hút tới.
“Hô!”
Cường đại linh hồn lực bạo phát, trong nháy mắt ăn mòn thức hải hai người, bá đạo thu trí nhớ.
“A!”
“A!”
Sắc mặt Lý Thượng và Tiễn Phong dữ tợn, thống khổ kêu thảm, tư duy dần phai mờ, cho đến khi khổ cực vẫn lạc.
Vân Phi Dương ném hai cỗ thi thể ra ngoài, ánh mắt hiện lên sát cơ nồng đậm, nói.
– Tiểu tử kia hẳn còn ở Lĩnh Dược sơn mạch.
Bọn người Phượng Minh rất hoảng sợ.
Bởi vì sau khi nhìn thấy Lý Thượng và Tiễn Phong, nhất thời nhớ tới đám thủ hạ đi theo Huyền Cửu Trọng ghé ngang qua Thượng Càn?
Xong, xong.
Đây chính là cường giả Thiên Tôn, đột nhiên động thủ, rõ ràng muốn giết mình và Vân sư thúc!
Trong lúc bọn hắn tuyệt vọng, lại thấy Vân Phi Dương tung một chưởng vỗ nát sơn phong cao vạn trượng.
Thời khắc đó.
Mọi người ngốc như con gà.
Mẹ ta ơi !
Lực lượng cường đại cỡ nào mới có thể làm được một chưởng san bằng ngọn núi cao vạn trượng thành bình địa đây?
Đám người Hư Không cảnh, Hóa Thần cảnh bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy công kích hủy thiên diệt địa dạng này, bị chấn động không nói nên lời.
Đương nhiên.
Lúc này bọn họ đã minh bạch, nguyên lai võ đạo thực lực của Vân sư thúc mạnh đến cấp độ khủng bố!
Mạnh đến nổi hai Thiên Tôn bị một chưởng vỗ trọng thương không dậy nổi, tiếp theo thì bị chế trụ, thống khổ kêu thảm, sau đó dần dần chết đi.
Từ khi Vân Phi Dương thi triển Túy Ảnh Bộ đến khi lấy linh hồn lực thu lấy trí nhớ hai Thiên Tôn, toàn bộ quá trình rất ngắn.Nhưng mang đến cho bọn người Phượng Minh rung động trùng kích lại rất kinh khủng nhất, rất khó ma diệt!
“Xoát!”
Đột nhiên, phòng ngự kết giới biến mất.
Vân Phi Dương rơi trước người bọn họ, nói.
– Đi vào, hái thuốc thôi.
Mọi người lấy lại tinh thần, không chút do dự tiến vào trong cốc.
Đã từng lo lắng không còn sót lại chút gì.
Một chưởng vỗ xuống để hai Thiên Tôn ngáp ngáp, Vân sư thúc còn ở đây thì sợ gì nữa?
Nhưng.
Khi bọn hắn vừa mới vào cốc, Vân Phi Dương đã nói.
– Ta có việc, đi trước, các ngươi chớ có lười biếng.
“A?”
Bọn người Phượng Minh muốn khóc.
Sư thúc ta ơi, nếu ngươi đi rồi, ai đến bảo hộ chúng ta?
“Xoát!”
Đột nhiên, một đạo lưu quang trống rỗng xuất hiện rơi trước mặt mọi người, đợi ánh sáng tán đi, hiển lộ ra Tật Phong Hắc Sí Hổ.
Trên lưng nó chở Thần Thần, tiểu ny tử đang nhai linh thạch răng rắc.
Phượng Minh đã gặp qua Đại Bạch, nhưng đột nhiên xuất hiện là chuyện gì xảy ra?
Vân Phi Dương căn dặn.
– Thần Thần, ngươi và Đại Bạch phụ trách bảo vệ an toàn cho bọn hắn.
“A?”
Mọi người sụp đổ.
Phái một tiểu la lỵ tám chín tuổi đến bảo hộ chúng ta, cũng quá không phụ trách rồi!
Giao phó xong hết thảy.
Vân Phi Dương đã biến mất trong cốc, tiến về —— Lĩnh Dược sơn mạch.