Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1242
Chương: Tôn Nghiêm Trọng Yếu Hơn Mệnh!
——————-
Vân Phi Dương mang theo mọi người đứng trước miền Đan Đế Cốc, ở đây thôi đã có thể nghe được tiếng hung thú gào thét bên trong.
– Sư thúc, nghe âm thanh thì chí ít cũng phải Thánh thú!
Phượng Minh sợ hãi nói.
Người khác cũng run sợ.
Đan đạo bọn họ nhiên đạt đến Đan Vương, nhưng võ đạo quá cùi bắp, phần lớn đều ở Hư Không cảnh, Thánh thú có thể so với Hóa Thần cảnh tuyệt đối là tồn tại kinh khủng đối với đám người.
Vân Phi Dương nói.
– Là nam nhân, là đàn ông, thì đứng thẳng lên cho ta.
“Xoát!”
“Xoát!”
Đám người Phượng Minh cùng Tiếu Ngạn nhất thời đứng thẳng, biểu lộ trên mặt rất nam nhân, rất đàn ông!
– Vậy mới đúng.”
Vân Phi Dương cười nói.
– Lúc này mới giống nam nhân, đàn ông nè, đi, chúng ta đi vào.
– Sư thúc, chờ một chút!
Phượng Minh vội vàng ngăn lại.
– Chúng ta cần phải trước thương nghị thật kỹ lưỡng một phen như thế nào an toàn thu thập dược tài.
– Đúng vậy, tỉ như gặp được hung thú cao cấp, chúng ta ứng nên ứng đối như thế nào.
Tiếu Ngạn cũng lên tiếng.
Cái gọi ứng phó là chạy trốn như thế nào.
– Không cần thương nghị, nếu có hung thú xuất hiện, thì một chữ thôi.
Vân Phi Dương hơi ngưng lại nói.
– Giết!
” “
Mọi người sụp đổ.
Vân sư thúc ơi, dù mọi người đồng tâm hợp lực giết chết cao cấp hung thú, vạn nhất kinh động càng nhiều hung thú thì không may.
– Đi, đi, đều đi vào cho ta.
Vân Phi Dương thúc giục.
“Hừ.”
Chân Đức Suất lạnh lùng nói.
– Chân Đức Suất ta khinh thường làm bạn với bọn hèn nhát này.
Nói rồi đi vào.
Vân Phi Dương khen.
– Đây mới là nam nhân, đây mới gọi là đàn ông nè, nhìn các ngươi xem, từng người…
“Xoát!”
Đột nhiên, Chân Đức Suất vừa tiến trong cốc đã từ bên trong chạy ra, hoảng sợ hô to.
– Má ơi, chạy mau!
Mặt Vân Phi Dương đen lại.
Con vợ mi, ta vừa khen mi đó!
“Rống!”
Một đầu Thánh thú to năm trượng nện tứ chi cường hãn lao ra mang theo lệ khí cường thế!
– Không tốt!
– Là đỉnh phong Thánh thú!
Đám Phượng Minh cùng Tiếu Ngạn hãi nhiên đại biến nhanh chóng lùi gấp ra phía sau.
Đỉnh phong Thánh thú có thể so với Hóa Thần cảnh đại viên mãn, thậm chí có thể sánh ngang Chí Tôn, bọn họ căn bản không dám chống lại.
Mọi người vừa chạy, vừa quay đầu thấy Vân Phi Dương vẫn đứng trước miệng hang, không có ý rút lui.
– Sư thúc, chạy mau a!
Phượng Minh lớn tiếng la nhưng tốc độ dưới chân lại không chậm chút nào.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Chạy thì không có tôn nghiêm.
Phượng Minh sụp đổ.
Ca của ta, sư thúc của ta, lúc này mệnh còn quan trọng hơn tôn nghiêm a!
Mặc dù nghĩ như vậy, Phượng Minh lại giảm tốc độ, cuối cùng dừng lại, mấy người Tiếu Ngạn cũng dừng lại.
Lúc này mệnh thật quan trọng hơn tôn nghiêm.
ẳ ế ắ ếNhưng chẳng biết tại sao, khi bọn hắn nhìn bóng lưng Vân Phi Dương, nội tâm đột nhiên dâng lên ảo giác tôn nghiêm trọng yếu hơn mệnh!
Chân Đức Suất phía sau cùng nhất cũng dừng lại.
Hắn bị ngôn ngữ Vân Phi Dương kích thích, sắc mặt dữ tợn quay người, cả giận quát.
– Mẹ kiếp, sợ trái dứng, không phải chết thôi sao!
“A!”
Hắn hét lớn một tiếng, gân xanh xuất hiện trên hai tay, hắc ám, quang minh hai loại hỏa diễm thốt nhiên phun trào hóa thành một đầu Sư Thú gào thét.
– Mọi người cùng nhau xuất thủ!
– Liều!
Phượng Minh và đám Tiếu Ngạn xông lại, nhanh chóng bộc phát ra hỏa diễm trong thân thể, tuy rất yếu nhưng chứng minh, bọn họ có tôn nghiêm.
Lúc mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng huyết chiến cùng đỉnh phong Thánh thú, lại nghe Vân Phi Dương mắng.
– Mẹ, đám thiểu năng trí tuệ, ta chỉ tùy tiện nói, các ngươi thật muốn tôn nghiêm, không muốn sống à!
Lời vừa nói ra.
Bọn người Chân Đức Suất kém chút phun máu!
– Sư thúc, ngươi hố chết chúng ta rồi!
– Chuyện tới giờ rồi chạy cũng không thoát, chúng ta chỉ có thể cứng rắn!
“Hô!”
“Hô!”
Mọi người kích phát hỏa diễm trong thân thể cùng chân long lực đánh về phía đỉnh phong Thánh thú đang gào thét lao đến.
Mười tên đan giả, tu vi cao nhất chỉ đến Hóa Thần cảnh đi liều mạng đỉnh phong với Thánh thú, nếu ngoại nhân biết được, khẳng định cho rằng đầu óc có bệnh.
Bọn họ vốn không có bệnh, bọn họ rất thông minh, rất cơ trí, nhưng theo một sư thúc như Vân Phi Dương, trong nháy mắt trở nên thiểu năng trí tuệ, thiểu năng trí tuệ đến bệnh nguy kịch.
Nếu như có thể lựa chọn, bọn người Phượng Minh nhất định sẽ từ bỏ tôn nghiêm đáng chết mà lựa chọn chạy trốn.
“Rống!”
Đỉnh phong Thánh thú nhào tới, khí tức khủng bố cuốn đến trong nháy mắt xua tan hỏa diễm bọn người Chân Đức Suất.
Bọn họ, quá yếu.
“Xong, xong!”
Trong lòng mọi người lạnh dần, chỉ có thể trơ mắt nhìn quái vật khổng lồ đang giơ chân trước sắc bén hung hăng đập xuống.
Thời điểm tử vong đến gần, tất cả chỉ có thể nhắm mắt lại, không dám nhìn.
“Oanh!”
Đột nhiên, một tiếng vang trầm truyền đến, chất lỏng sền sệt tung tóe trên mặt, có chút nóng hổi.
Đây là máu.
Của mình và đồng bạn?
Không đúng!
Mùi máu sao tanh hôi thế?
Không phải máu người, là máu thú!
Đám Phượng Minh chấn động trong lòng, vội vàng mở mắt, chợt thần sắc ngốc trệ, hai mắt trừng trừng.
Vân Phi Dương đứng trước mặt đỉnh phong Thánh thú, cánh tay phải xuyên thấu lồng ngực nó, nóng hổi huyết dịch phun trào đầy đất.
Chân Đức Suất khoảng cách gần nhất bị tưới máu nhiều nhất, đã thành huyết nhân. Nhưng hắn không quan tâm mùi thối, mà tâm thần đang rất rung động.
Chân Đức Suất là một cái duy nhất trợn tròn mắt người, vô cùng rõ ràng bắt được, Vân Phi Dương một quyền xuyên thấu đỉnh phong Thánh thú lồng ngực.
Rất nhẹ nhàng.
Chỉ giơ quyền đầu lên đánh tới.
Mà có cảm giác như một người giơ ngón tay nhẹ nhàng điểm lên giấy mỏng rồi xuyên phá qua nó!
Trên một dòng suối nhỏ.
Mọi người đã rửa sạch sẽ huyết dịch, nhưng ánh mắt nhìn về phía Vân Phi Dương vẫn lộ vẻ khó tin.
Một quyền miểu sát đỉnh phong Thánh thú, thực lực hắn quá cường hãn rồi!
– Sư thúc.
Phượng Minh theo sát đi tới, yếu ớt nói.
– Võ đạo ngươi đã đến cảnh giới gì rồi?
Mọi người vểnh tai lắng nghe.
Nhưng để bọn hắn sụp đổ, Vân Phi Dương lại cười đáp.
– Mạnh hơn đỉnh phong Thánh thú.
Đây không phải nói nhảm!
“Hắc hắc.”
Phượng Minh còn cười nói.
– Võ đạo cao thủ đều thích điệu thấp, sư thúc, ta hiểu ngươi.
Vân Phi Dương cũng cười, bất quá, bên trong ánh mắt lại bộc lộ ra một tia sát cơ, điều này khiến Phượng Minh ngưng cười, lòng sinh lãnh ý.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương hất Phượng Minh ra, bước ra một bước, chân long lực rót vào quyền đầu đánh tới hư không.
“Oanh!”
Khắp nơi bên ngoài Đan Đế Cốc chấn động, trong lúc nhất thời, cả khu vực bụi đất tung bay.
Trên một ngọn núi.
Lý Thượng thu tay lại, nói.
– Nhiệm vụ hoàn thành, chúng ta đi thôi.
Tiễn Phong lắc đầu.
– Lão Lý, ngươi thật là, trực tiếp vận dụng át chủ bài mạnh nhất, Thiên giai cao phẩm vũ kỹ – Hư Ẩn Không Trảm.
Lý Thượng không đáp.
Hai người đang chuẩn bị rời đi, nhưng vừa muốn bay lên lại biến sắc, bởi vì bụi đất khu vực bị oanh nổ rơi xuống hết lộ ra một kết giới như ẩn như hiện.
– Hảm?
Lý Thượng cùng Tiễn Phong nhíu mày.
“Hưu!”
Kết giới tiêu tán, Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, nhẹ nhàng nâng ngẩng đầu nhìn về phía hai người, cười tà.
– Ta không chết, thật bất ngờ nhỉ?