Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1231
Chương: Bái Sư Kỳ Hoa
Ít người biết tên lão giả tóc xù, nhưng ngoại hiệu Tửu Bán Tiên này lại phi thường nổi danh.
Hắn là Thái trưởng lão Thượng Càn Đan Cung, không chỉ nắm giữ thực lực tam phẩm Bán Tiên, đồng thời còn là một thập nhị phẩm Đan Vương.
Nghe nói, lúc người này còn trẻ, dù võ đạo hay đan đạo đều vô cùng ưu tú, nhưng chỉ say mê võ đạo.
Càng thích uống rượu, một mình sáng tạo rất nhiều tửu kỹ, Túy Ảnh Bộ là đại biểu.
Dựa theo đẳng cấp ngoại giới để tính, Túy Ảnh Bộ tuyệt đối là Thiên giai cao cấp.
Nếu như hắn đặt tinh lực vào đan đạo, chỉ sợ đã sớm đột phá Đan Đế.
Một đan đạo đại năng từng bình về Tửu Bán Tiên như thế.
Vì say mê võ đạo, Dược Giới mất đi một cường giả Đan Đế, nhưng thêm một cường giả Bán Tiên.
Thượng Càn Đan Cung mặc dù chỉ là Nhất lưu tông môn, nhưng chỉ cần Tửu Bán Tiên còn ở đây, dù Siêu nhất lưu tông môn cũng không dám đắc tội.
Nếu như cường giả khắp nơi biết quái lão đầu này buộc Vân Phi Dương bái sư, cũng chỉ bởi vì vài hũ rượu mà truyền Túy Ảnh Bộ, khẳng định sẽ làm bao người hâm mộ.
Trăng sáng lơ lửng giữa trời, gió nhẹ phất qua.
Vân Phi Dương ngồi trên bãi cỏ, hai mắt nhắm nghiền, trong thức hải hiện ra từng đạo thân pháp giăng khắp nơi, nhìn qua vô cùng lộn xộn.
Xoát!
Đột nhiên, hắn dịch chân phải, nhàn nhạt hư ảnh xuất hiện, nhưng rất nhanh đã biến mất.
– Không được.
Vân Phi Dương mở mắt, nỉ non.
– Cảm giác không đúng.
Hai canh giờ trước, hắn nhìn Tửu Bán Tiên thi triển, ghi nhớ mỗi một bước, mỗi một động tác của Túy Ảnh Bộ.
Nhưng tự tìm hiểu, thủy chung không có tiến bộ, hoặc nói, luôn luôn kém một chút nào đó.
– Uy.
Tửu Bán Tiên nằm trên đá, tiện tay vung lên, Thanh Phong Tửu bay tới nói.
– Uống, luyện thêm.
Vân Phi Dương tiếp nhân, vỗ nắp bình, nâng đầu uống sạch một bình, tư duy được rượu cồn kích thích nên mơ hồ, bắt đầu ngã trái ngã phải.
– Có cảm giác!
Xoát!
Vân Phi Dương phóng ra một bước, tàn ảnh ngưng tụ hiển nhiên đã có chút thành tựu.
Xoát!
Xoát!
Cước bộ nhiều lần được thi triển, tàn ảnh không ngừng biến ảo, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh.
Tửu Bán Tiên nhếch miệng cười nói.
– Quả nhiên không nhìn nhầm.
Từ đêm tối đến hừng đông.
Vân Phi Dương thủy chung say rượu, thi triển Túy Ảnh Bộ, tuy không thuần thục phiêu dật như Tửu Bán Tiên nhưng coi như có cảm giác.
Xoát!
Cuối cùng, Vân Phi Dương dừng lại, bên trong sơn lâm này tràn ngập tàn ảnh khắp nơi.
– Bộ pháp này quá thần kỳ.
Vân Phi Dương âm thầm cả kinh.
ố ắ ồ Ả ấSống lại, hắn tu luyện qua Phi Nước Đại Chi Cước sau này là Cuồng Tông Phi Bộ, nhưng cả hai loại kém Túy Ảnh Bộ rất xa.
Dù sao, Túy Ảnh Bộ không chỉ có tốc độ nhanh, ngưng tụ ra tàn ảnh cũng có thể nhiễu loạn thị giác.
– Tiểu tử.
Tửu Bán Tiên nhếch miệng cười nói.
– Ngươi đưa ta mỹ tửu, ta đưa ngươi Túy Ảnh Bộ, không thiệt thòi chứ?
– Không thiệt thòi.
Vân Phi Dương cười nói.
Tửu Bán Tiên haha một tiếng.
– Ta đưa ngươi Túy Ảnh Bộ, ngươi bái ta làm thầy cũng không mất mát gì đúng không?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
– Làm sao?
Tửu Bán Tiên hỏi lại.
– Ngươi muốn chơi xấu?
– Xin nhờ, ta đưa ngươi mỹ tửu, ngươi đưa ta Túy Ảnh Bộ, chuyện này đâu thể sáp với việc bái ngươi làm thầy được?
– Hắc hắc.
Tửu Bán Tiên nhảy xuống, nói.
– Tiểu tử, đã học Túy Ảnh Bộ của ta, chính là đồ nhi của Tửu Bán Tiên ta, chạy cũng chạy không thoát.
Đột nhiên.
Vân Phi Dương ý thức được mình bị lừa.
– Tiền bối, làm đồ nhi ngươi không vấn đề, nhưng truyền thụ một thân pháp, không khỏi quá rách rưới chứ?
Lão nhân này xảo trá mình, vậy thì tương kế tựu kế kiếm thêm vài vũ kỹ trên người hắn.
Tửu Bán Tiên hớp một ngụm rượu, nói.
– Ngươi muốn học cái gì, vi sư dạy ngươi.
Lão nhân này hẳn là cường giả Dược Giới, võ đạo ngưu bức như vậy, đan đạo khẳng định không kém.
Vân Phi Dương mở miệng nói.
– Ta muốn học đan đạo, ngươi có thể dạy sao?
– Đương nhiên có thể.
Tửu Bán Tiên vỗ bộ ngực, thề son sắt nói.
Vân Phi Dương yếu ớt hỏi.
– Tiền bối đan đạo cấp bậc gì?
Phốc.
Đột nhiên, một vật từ ống tay áo Tửu Bán Tiên rơi xuống, Vân Phi Dương cúi đầu nhìn lại, nhất thời hít một hơi lãnh khí.
Bởi vì vật rơi xuống là một khối kim sắc huy chương có khắc chữ mười hai.
– Ngươi là thập nhị phẩm Đan Đế?
Vân Phi Dương trừng to mắt.
Tửu Bán Tiên nhặt huy chương lên, nhếch miệng cười nói.
– Không cẩn thận để ngươi phát hiện rồi.
Miệng Vân Phi Dương giật giật.
Hắn có thể khẳng định, lão đầu tuyệt đối cố ý vứt huy chương xuống!
Bất quá, nghĩ tới tên này nắm giữ huy chương thập nhị phẩm Đan Đế, nhất thời có chút lộn xộn.
Căn cứ theo Thu Y Thủy nói, Đan Đế đạt tới thập nhị phẩm, từ xưa đến nay không đến mười người!
Lão giả dơ bẩn này lại là thập nhị phẩm Đan Đế?
Vân Phi Dương có chút không tin.
– Vi sư từ trước đến nay điệu thấp, chớ có truyền đi cảnh giới đan đạo của ta.
Tửu Bán Tiên đè ép thanh âm.
Nhìn hắn nghiêm túc, Vân Phi Dương không khống chế được tin thêm mấy phần.
– Tiền bối, tôn tính đại danh?
Tửu Bán Tiên nói.
– Ngươi nhớ kỹ ta là sư tôn ngươi là được.
Vân Phi Dương im lặng.
Lão đầu thần bí chẳng lẽ là cao thủ ẩn thế, thật sự là Đan Đế thập nhị phẩm?
Nếu như dạng này, mình bái hắn làm thầy thật không thiệt thòi, tựa như là đại cơ duyên.
Tửu Bán Tiên nói.
– Đồ nhi, ngươi đã muốn học đan đạo, vi sư cam đoan có thể trong thời gian ngắn, để ngươi đột phá đến tầng thứ Đan Đế.
Mắt Vân Phi Dương sáng lên.
– Đến đây.
Tửu Bán Tiên nói.
– Nhanh hành lễ bái sư.
Nói xong Tửu Bán Tiên quỳ xuống
Vân Phi Dương ngây người.
Hành bái sư lễ không phải đồ nhi quỳ xuống trước sư tôn à, lão nhân này hát tuồng gì vậy?
– Còn chờ gì nữa, nhanh quỳ xuống.
Tửu Bán Tiên giật nhẹ Vân Phi Dương.
– A.
Vân Phi Dương cũng quỳ xuống.
Nhưng nội tâm rất lộn xộn, nghĩ thầm, sư đồ hai người đều quỳ là sao?
Xoát!
Tửu Bán Tiên giơ vò rượu lên hướng về bầu trời nói.
– Ta Tửu Kiếm Tiên, hôm nay cùng …… ngươi gọi là gì nhỉ?
– Vân Phi Dương.
A.
Tửu Bán Tiên nhìn về phía bầu trời, nói.
– Ta Tửu Bán Tiên hôm nay cùng Vân Phi Dương kết làm thầy trò, sống chết không bỏ, lành dữ cứu giúp, phúc họa liền nhau, nghịch cảnh tương cứu, thiên địa làm chứng, sơn hà chứng minh!
Vân Phi Dương kém chút té xỉu.
Cái này là bái sư, không phải kết bái đó chứ?
– Đồ nhi, đến lượt ngươi.
Tửu Bán Tiên đẩy đẩy Vân Phi Dương
Thôi thôi.
Cứ dựa theo phương thức của hắn.
Vân Phi Dương tiện tay cầm một vò rượu không giơ lên cao, nghiêm túc nói.
– Ta Vân Phi Dương cùng Tửu Bán Tiên kết làm thầy trò, đồng tâm đồng đức, cùng chung hoạn nạn, trời đất chứng giám!
Tửu Bán Tiên giơ lên vò rượu, cười nói.
– Đồ nhi ngoan, đến, uống!