Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1232
Chương: Đan Đấu Mở Ra, Đặc Thù Đối Đãi
Uống rượu xong, Vân Phi Dương cùng Tửu Bán Tiên thành sư đồ, nói thật, bái sư giống như kết bái này thực sự kỳ hoa.
– Đồ nhi ngoan.
Tửu Bán Tiên nói.
– Sau đó không lâu Thượng Càn Đan Cung sẽ tổ chức đan đấu, nhất định phải giết vào trước 10.
Vân Phi Dương nói.
– Ta cảm thấy cùng sư tôn tu luyện đan đạo trọng yếu hơn.
Hắn đến Thượng Càn thành tham gia đan đấu, mục đích chân chính là muốn đi vào Thượng Càn Đan Cung tu luyện đan đạo.
Bây giờ có thập nhị phẩm Đan Đế, tham gia đan đấu không có bất kỳ ý tứ gì, không bằng trực tiếp bắt đầu tu luyện.
– Không vội.
Tửu Bán Tiên nói.
– Đợi ngươi thu được danh ngạch, tiến vào Thượng Càn Đan Cung, vi sư sẽ dạy ngươi.
Vân Phi Dương kinh ngạc nói.
– Sư tôn không phải là người Thượng Càn Đan Cung đó chứ?
Tửu Bán Tiên cũng ngạc nhiên, nói.
– Ta nhớ ta vừa rồi nói với ngươi, ngươi quên nhanh như vậy sao?
Dát.
Vân Phi Dương ngốc trệ.
Hắn cố gắng nhớ lại, càng nghĩ, thủy chung cảm thấy, lão nhân này chưa nói hắn là người Thượng Càn Đan Cung a?
– Ai.
Tửu Bán Tiên vỗ vỗ bả vai Vân Phi Dương, nói.
– Không nghĩ tới, đầu óc tên đồ nhi này không dùng được.
– Vi sư xưng Tửu Bán Tiên, trưởng lão Thượng Càn Đan Cung, nhớ kỹ, đừng có quên.
Vân Phi Dương kém chút thổ huyết.
Cái gì gọi là nhớ kỹ, đừng có quên, lúc trước ngươi căn bản không có nói nha!
– Lão nhân này xem ra đã uống nhiều.
Vân Phi Dương âm thầm lắc đầu, lại cười đáp.
– Nhớ kỹ.
Tửu Bán Tiên ngáp một cái, nói.
– Đồ nhi, vi sư về Thượng Càn Đan Cung đợi ngươi, chớ có khiến ta thất vọng.
Vừa dứt lời, người biến mất.
– Vậy là đi?
Vân Phi Dương lắc đầu, nhưng vẫn thật thoải mái, dù sao, học được một thân pháp biến hóa khó lường, còn thêm một sư tôn thập nhị phẩm Đan Đế
Dát.
Đột nhiên, thần sắc hắn ngốc trệ.
Bởi vì Tửu Bán Tiên rời đi lại lỡ làm rớt một đống huy chương, phía trên đều khắc chữ mười hai lấp lóe ánh vàng.
Vân Phi Dương nheo mắt.
Xoát!
Phất tay nắm một kim sắc huy chương vào tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm, phấn vàng bên ngoài liền tróc ra.
– Đây là giả?
Phù phù.
Vân Phi Dương ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép nói.
– Lão đầu kia, mưu kế thật sâu!
Huy chương thập nhị phẩm Đan Đế là giả, trên thân còn có rất nhiều, có thể ném ra chơi.
Vân Phi Dương không rõ chân tướng bị lừa gạt, nếu không, tuyệt sẽ không ngu ngốc bái sư.
– Lão đầu nói là trưởng lão Thượng Càn Đan Cung, sẽ không giả đó chứ?
Vân Phi Dương thầm nghĩ.
– Kệ.
Hắn lắc đầu nói.
– Học một thân pháp thần kỳ, mình cũng không thiệt thòi.
Vân Phi Dương về khách sạn, một bên dựa vào Phi Dương đại lục tu luyện đan đạo, lĩnh hội Túy Ảnh Bộ, một bên yên lặng chờ đan đấu bắt đầu.
Còn về Tửu Bán Tiên, rất nhanh ném ra sau ót.
Mùng tám, ngày tốt.
Thượng Càn thành Tọa lạc ở phía Bắc, Thượng Càn Đan Cung chiếm diện tích cực lớn, vô số người trẻ tuổi đến, hoặc kích động hoặc tâm thần bất định.
Thượng Càn Đan Cung tổ chức đan đấu cùng loại khảo hạch võ đạo ở ngoại Giới, bọn họ cần phải dùng thực lực chứng minh mình, tiến vào tông môn, thu được càng nhiều tư nguyên.
Không nói vạn năm trước, chỉ nói sau khi sống lại.
Vân Phi Dương trải qua Đông Lăng Học Phủ khảo hạch, xông qua Long Môn……. có thể nói kinh nghiệm phong phú.
Đứng trong đám người, tâm cảnh hắn không kích động cũng không bất định, rất hứng thú đánh giá bốn phía.
Rất hiển nhiên, đang tìm mỹ nữ.
Đáng tiếc, tìm nửa ngày, ánh mắt rơi trên thân Thu Y Thủy bên cạnh, lắc đầu thầm nghĩ.
– Vẫn là Đại trưởng lão xinh đẹp nhất.
– Hắn là Vân Phi Dương.
Các thiếu niên lo lắng chờ đợi cũng phát hiện Vân Phi Dương, thấp giọng thầm nói, con ngươi lấp lóe vẻ hâm mộ.
– Nhất phẩm Đan Vương.
– Nắm giữ Tiên Thiên Chân Hỏa.
– Nếu như không có ngoài ý muốn, nhất định có thể thu được thứ hạng rất tốt, tiến vào Thượng Càn Đan Cung!
Đương nhiên, không phải tất cả mọi người hâm mộ Vân Phi Dương, bên trong có mấy thiếu niên lại cười nhạt một tiếng.
Bàn về hỏa diễm, bọn họ tự nhận không mạnh như Vân Phi Dương, nhưng bàn về thiên phú và cấp bậc đan đạo lại cao hơn hắn, đan đấu bắt đầu, nhất định nhẹ nhõm hạ hắn, được Thượng Càn Đan Cung ưu ái.
Vân Phi Dương nổi danh toàn thành, không chỉ để rất nhiều người sùng bái, cũng làm cho rất nhiều người khó chịu.
– Phi Dương, trong vạn người dự thi có không ít Đan Vương.
Thu Y Thủy nói.
– Bọn họ là trở ngại lớn nhất của ngươi khi tiến vào Thượng Càn Đan Cung.
Căn cứ quy định, chỉ có đan giả bài danh mười vị trí đầu mới có tư cách tiến vào Thượng Càn Đan Cung.
Người dự thi đan đấu giới này chí ít có trăm người đạt tới Đan Vương, cướp đoạt mười danh ngạch, khẳng định vô cùng thảm liệt.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói.
Thu Y Thủy không nói nữa, vừa rồi chỉ thuận mồm nhắc nhở một chút, nàng rất có lòng tin, dù sao, mọi người chỉ biết hắn có Tiên Thiên Chân Hỏa, lại không biết còn có Tử Liên Nghiệp Hỏa.
– Vân huynh.
Đột nhiên, thanh âm từ phía sau truyền đến.
Vân Phi Dương quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Phượng Minh đi tới, mặt mang mỉm cười, nói.
– Đã lâu…
– Là ngươi.
Vân Phi Dương xa cách.
Phượng Minh nhiệt tình mà bị hờ hững, lại vẫn đi tới, vuốt mông ngựa nói.
– Lấy thực lực Vân huynh, tiến vào Thượng Càn Đan Cung, đơn giản, tiểu đệ ở chỗ này chúc mừng trước!
Đưa tay không đánh người mặt tươi cười.
Vân Phi Dương chắp tay một cái, nói.
– Tạ.
Phượng Minh còn muốn tiếp tục nịnh nọt, vào lúc này, tiếng chuông trầm đục vang lên, đại môn Thượng Càn Đan Cung đóng chặt bị đẩy ra, khói bụi bay ra, mang theo mùi thuốc nồng nặc.
– Vân huynh, đan đấu sẽ bắt đầu!
– Ta không mù.Phượng Minh ngượng ngùng cười một tiếng.
– Người dự thi nhanh chóng tiến vào.
Thanh âm hùng hậu từ trong cung truyền đến.
10 ngàn đan giả tham gia đan đấu giống như thủy triều tràn vào Thượng Càn Đan Cung, Vân Phi Dương đi vào.
Bên ngoài Thượng Càn Đan Cung.
Bên trong Thượng Càn Đan Cung.
Quả thực là hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Bên trong không đường, không kiến trúc, phóng tầm mắt nhìn khắp là một bãi cỏ trống trải, trong không khí ngưng tụ mùi thuốc nhàn nhạt.
Nơi xa có hồ nước, từng gian phòng trúc thanh nhã đối diện hồ nước cho người ta một loại cảm giác thế ngoại đào nguyên.
– Cũng không tệ lắm.
Vân Phi Dương nói.
Ông!
Đột nhiên, phía trước lưu quang lấp lóe tựa như phát động một loại trận pháp nào đó, một đài cao chừng ngàn trượng hiện ra.
Phía trên có rất nhiều đan đài xếp song song, phía trước nhất có một vị trí lồi ra, vô cùng dễ thấy.
Mấy lão giả mặc trường bào uy nghiêm đứng, một người bên trong nói.
– Người dự thi, tìm kiếm vị trí mình ngồi xuống, sau nửa canh giờ, tiến hành đan đấu.
Xoát!
Xoát!
Rất nhiều thiếu niên bước nhanh trèo lên lên đài cao, tìm kiếm chỗ ngồi, còn về phía chỗ ngồi trước nhất kia, khẳng định không ứng cử viên.
Dù sao quá đột xuất, nhất định là thiên tài đan đạo thực lực lớn nhất, mới có tư cách ở chỗ này luyện đan.
Vân Phi Dương đi tới, nhưng vừa mới lên đài, trưởng lão lại chỉ đan vị phía trước nhất, nói.
– Ngươi ở chỗ này luyện đan.
Vân Phi Dương bản năng nhìn về phía hai bên, xác định không ai, lúc này mới chỉ mình, mờ mịt nói.
– Ta?
– Không sai.
Trưởng lão nói.
Vân Phi Dương nhún nhún vai, cười nói.
– Cái này đúng là đặc thù đối đãi nha.