Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1230
Chương: Tửu Bán Tiên
Sau khi rời khỏi tửu lâu, Vân Phi Dương mang theo Thu Y Thủy ở lại khách sạn, yên tĩnh chờ đợi đan đấu một tháng sau bắt đầu.
Thừa dịp thời gian này, hắn lấy linh hồn hình thái dung nhập vào Phi Dương đại lục, một bên nghiên cứu Thần Nông Đan Điển, một bên luyện đan.
“Hô!”
Hỏa diễm bao phủ Bách Thảo Đan Lô.
Đi qua dài dằng dặc luyện chế dần dần tản mát ra mùi thuốc, cuối cùng thuận lợi thành đan.
Lấy đan dược ra, để vào bình, Vân Phi Dương lắc lắc đầu.
– Vẫn chưa được.
Hắn luyện chế nhị phẩm Chân Đan, tuy mười phần dược tài thành công tám phần, lại vẫn còn bất mãn, bởi vì đây là dựa vào Bách Thảo Đan Lô, nếu như đổi lại đan lô phổ thông, xác xuất thành công khẳng định sẽ giảm mạnh.
– Muốn bước vào nhị phẩm Đan Vương, chí ít cần một đoạn thời gian rất lâu nữa.
Vân Phi Dương có chút gấp.
Hắn muốn càng nhanh trưởng thành, càng nhanh đột phá, dù sao thì cũng có trách nhiệm tại thân, không thể dừng lại Dược Giới quá lâu.
“Ai.”
Đi ra khỏi Phi Dương đại lục, Vân Phi Dương nỉ non.
– Gấp cũng không gấp được, đi một bước nhìn một bước xem thế nào.
– Gấp cái gì, nhìn cái gì?
Đột nhiên, bên tai vang lên âm thanh say khướt.
Vân Phi Dương giật mình, vội vàng mở mắt.
Một lão giả đầu tóc bù xù đang ngồi trong phòng híp mắt nhìn mình cười cười, mùi rượu bay ra từ người lão.
– Ngươi là ai?
Vân Phi Dương cảnh giác hỏi.
Đột nhiên xuất hiện tại phòng mà không kinh động mình, thực lực người này khẳng định rất mạnh!
Tóc xù lão giả gỡ hồ lô rượu bên hông xuống, ngửa đầu hung hăng rót một ngụm nói.
– Sư tôn của ngươi.
– Sư tôn ta?
Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.
Lúc nào mình thêm một tên sư tôn rồi, làm sao một chút ấn tượng cũng không có thế ta.
– Nghiệt đồ!
Tóc xù lão giả thở phì phò.
– Gặp sư tôn, tại sao không bái!
– Lão đầu, ngươi nhận lầm người rồi? Ta không có sư tôn như ngươi a.
“Xoát!”
Đột nhiên, lão đầu nhoáng một cái trong nháy mắt tới gần, đại thủ đưa tới trực tiếp đặt trên cổ tay Vân Phi Dương.
– Không tốt!
Vân Phi Dương kinh hãi.
Đột nhiên, cổ tay lão giả khẽ động, lực lượng cường đại trực tiếp đè Vân Phi Dương xuống đất.
“Ba.”
Đặt mông ngồi trên lưng Vân Phi Dương, hớp một ngụm rượu, cười nói.
– Ta hiện tại thu ngươi làm đồ đệ, không phải liền thành sư tôn.
– Ngươi…
Vân Phi Dương giận dữ không thôi.
Đường đường là Thần Giới Chiến Thần, vậy mà bị người ta đạp ngã xuống đất, còn bị ngồi trên lưng, quả thật vô cùng nhục nhã!
Đương nhiên, trong lòng càng khiếp sợ, thực lực lão nhân này tuyệt đối trên hắc y nhân đuổi bắt mình lúc trước!
Đúng.
Hắc y nhân nhiều lắm chỉ đến nhất phẩm Bán Tiên, lão đầu dơ bẩn trước mặt là tam phẩm Bán Tiên, tuy chỉ cách hai phẩm nhưng lại như hố trời.
Lấy thực lực Vân Phi Dương bây giờ, đối mặt cường giả cấp bậc này, dù toàn diện bạo phát cũng chỉ có thể bị ngược.
“Ba.”
Tóc xù lão giả vung tay lên, đánh vào mông Vân Phi Dương, nói.
– Nhanh bái ta làm thầy.
” “
Vân Phi Dương sụp đổ.
Lão đầu điên từ nơi nào đến, vậy mà buộc mình bái sư.
– Bái sư cũng được, nhưng ngươi cho ta biết xem ngươi có bản lãnh gì.
Vân Phi Dương hỏi.
– Bản sự?
Tóc xù lão giả ngửa đầu hớp một ngụm rượu, nỉ non.
– Cho ta ngẫm lại.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi có thể ngồi trên ghế nghĩ hay không.
Tóc xù lão giả đáp.
– Ngồi trên thân người ngươi dễ chịu hơn ngồi ghế.
Vân Phi Dương kém chút thổ huyết, nhưng thực lực không bằng người, chỉ có thể nằm rạp trên mặt đất, không thể động đậy.
Bị người ta ngồi trên lưng, đây chỉ sợ là một màn bi kịch nhất từ khi Vân Phi Dương trọng sinh đến nay.
– Nhớ rồi.
Tóc xù lão giả vỗ mông Vân Phi Dương một cái, nói.
– Bản sự của ta là uống rượu!
Uống rượu cũng coi như bản sự?
Vân Phi Dương dở khóc dở cười.
Bất quá, ngắn ngủi giao lưu, hắn cũng phát hiện, thần chí lão nhân này có chút mơ hồ, hẳn đã uống rất nhiều rượu.
Con bà nó.
Nếu như không giải quyết được một tửu quỷ đầu, Vân Phi Dương ta còn thế nào tại lăn lộn trên giang hồ?
– Tiền bối, ta chỗ này có vài hũ mỹ tửu, muốn nhấm nháp một phen không?
– Mỹ tửu?
Hai mắt lão giả tỏa sáng, nói.
– Mau lấy ra để cho ta nhấm nháp.
– Cái kia…Vân Phi Dương đau khổ nói.
– Ngài trước đứng lên, ta mới lấy ra được.
“Xoát!”
Tóc xù lão giả đứng dậy, lung la lung lay ngồi trên ghế, trong ánh mắt đục ngầu hiện vẻ chờ mong.
Vân Phi Dương đứng dậy, xoa xoa cái eo, sau đó nện bước phóng qua cửa sổ.Lão đầu quá quái lạ, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách!
Từ khi đột phá Chí Tôn, Vân Phi Dương lần đầu toàn diện bạo phát tốc độ, chỉ một lát sau đã bay ra khỏi Thượng Càn thành, tiến vào sơn lâm.
– Muốn làm sư tôn Vân Phi Dương ta phải xem ngươi có năng lực đuổi kịp ta hay không?
Vân Phi Dương nói thầm.
“Xoát!”
Đang nói chuyện, tốc độ tăng nhanh như một đạo lưu tinh xuyên qua sơn lâm rậm rạp.
Một khắc đồng hồ sau, Vân Phi Dương rơi vào trên đá lớn cạnh một dòng suối nhỏ, bởi vì tốc độ tăng đến cực hạn, hơi ổn định thân thể, bắt đầu le lưỡi thở như cún.
– Thượng Càn thành có cao thủ như thế, xem ra, không thể quá lộ liễu.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Đột nhiên, thân thể đột nhiên cứng ngắc, bởi nhìn thấy từng đạo tàn ảnh đang lấp lóe trước mặt.
“Xoát!”
“Xoát!”
Tóc xù lão giả giẫm bộ pháp huyền diệu hóa thành từng đạo tàn ảnh trong chớp mắt đứng trước mặt Vân Phi Dương.
Khi hắn dừng rồi mà tàn ảnh di lưu trên đường vẫn không tiêu tán, mà còn duy trì các loại tư thái chạy khác biệt nhau.
– Má ơi.
Vân Phi Dương khen.
– Thân pháp thật đẹp!
Thân pháp của tóc xù lão giả xác thực rất đẹp, nhưng bây giờ đâu phải thời điểm để ý vấn đề này?
Vân Phi Dương đang muốn quay người chạy trốn.
Mà lão đầu kia đã cản trước người, cười nói.
– Tiểu tử, ngươi có phải cố ý chọn một địa phương vắng vẻ để cho ta nhấm nháp mỹ tửu của ngươi?
” “
Vân Phi Dương sụp đổ.
Giờ phút này, hắn có thể xác định, tốc độ lão nhân này rất nhanh, mình căn bản chạy không thoát.
– Đúng thế.
Vân Phi Dương cười nói.
– Nơi này hoàn cảnh không tệ, thích hợp vừa chuyện phiếm, vừa uống rượu.
Nói rồi phất tay, vài hũ mỹ tửu bày trên đá lớn phát ra mùi rượu tinh khiết ngọt vị.
Đây là Thanh Phong Tửu của Thanh Phong Lâu – Đông Lăng thành.
Vì sao lại có, rất đơn giản, sinh linh Vạn Thế đại lục đã sớm được đưa vào Phi Dương đại lục an ổn sinh hoạt, loại rượu này tự nhiên sẽ có.
– Hảo tửu!
Chóp mũi tóc xù lão giả run run, hai con ngươi phát ra hào quang, tiếp theo giơ chưởng vỗ tới nắp bình, ôm lấy một vò rượu uống thả cửa.
Ừng ực! Ừng ực!
Không bao lâu, một vò Thanh Phong Tửu đã bị uống cạn.
Tóc xù lão giả vẫn chưa thỏa mãn, lần nữa lấy một vò, thống khoái uống.
Vò thứ hai vào trong bụng, hắn đánh nấc một cái, híp mắt nhìn về phía Vân Phi Dương, cười nói.
– Tiểu tử, rượu của ngươi rất hợp khẩu vị của ta.
– Đến đây.
Hắn nhảy xuống cự thạch, đứng trên đồng cỏ, nói.
– Hôm nay, ta sẽ truyền Túy Ảnh Bộ cho ngươi.
Túy Ảnh Bộ?
Không phải thân pháp lão nhân này vừa rồi thi triển đó chứ?
Vân Phi Dương đột nhiên động tâm.
“Xoát!”
Đột nhiên, tóc xù lão giả phóng ra một bước, dưới chân ngưng tụ nhàn nhạt tàn ảnh, chợt nhanh chóng biến hóa, người cũng ngã trái ngã phải đổi tới đổi lui.
– Tiểu tử, nhớ kỹ, đây là độc môn thân pháp của Tửu Bán Tiên ta, từ trước đến nay không truyền ngoại nhân.