Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1229
Chương: Nổi Danh Toàn Thành
Lầu tiếp khách.
Phượng Hiền chọn phòng thượng đẳng trên lầu chín của tửu lâu xa hoa nhất Thượng Càn thành, thiết yến mở tiệc chiêu đãi Vân Phi Dương rất nhiệt tình khiến cho Phượng Minh bên cạnh rất khó chịu.
Không thể phủ nhận.
Nắm giữ Tiên Thiên Chân Hỏa, tên này rất ngưu, nhưng đại bá nịnh nọt đủ kiểu như thế, có phải có chút quá.
Cho đến khi tan tiệc, Vân Phi Dương mang theo Thu Y Thủy rời đi, Phượng Minh rốt cục nhịn không được, mở miệng hỏi thăm.
– Minh.
Phượng Hiền chân thành nói.
– Đại bá ngươi công tác ở đan đạo hiệp hội cả trăm năm gặp được không ít đan đạo thiên tài.
– Lần đầu tiên nhìn thấy người giống Vân Phi Dương, nếu như không đoán sai, kẻ này tương lai rất có thể sẽ thành Đan Đế!- Cái gì?!
Phượng Hiền trừng to hai mắt.
Đan Đế, tồn tại chí cao vô thượng ở Dược Giới.
Cho dù hắn cũng chỉ tưởng tượng, chưa từng xa xỉ nghĩ rằng có một ngày có thể đạt đến tầng thứ này.
Phượng Hiền ngưng trọng nói.
– Không thể nhìn thấu tu vi võ đạo người này, xem ra đã đạt đến Thiên Tôn Cảnh.
– Thiên…Thiên Tôn?
Ánh mắt Phượng Minh hiện ra vẻ hãi nhiên.
Đại bá là một cường giả sắp bước vào Thiên Tôn, hắn nói như vậy, chắc chắn không sai!
Nhất phẩm Đan Vương.
Thực lực Thiên Tôn.
Tên kia thật đáng sợ!
Nhưng vào lúc này, Phượng Hiền nghiêm túc, nói.
– Kẻ này, có lẽ Thiêu kiêu!
“A?”
Phượng Minh há rộng miệng.
Tuy Dược Giới có chút phong bế, rất ít lui tới với các Giới có khác, nhưng đan giả bên trong vẫn nghe nói qua Vạn Giới Thiên Kiêu Minh.
Người có thể được tổ chức này phong làm Thiên kiêu, không ai không là tuyệt đỉnh thiên tài, không ai không là rồng trong loài người!
“Ba!”
Nhưng vào lúc này, Khuyết Tam đứng phía sau, đột nhiên vỗ trán, cả kinh hô.
– Công tử, ta nhớ ra rồi, hắn là Tiểu Thần Giới Vân Phi Dương!
Tiểu Thần Giới Vân Phi Dương?
Phượng Hiền và Phượng Minh nhìn sang, Khuyết Tam kể điều mình biết khi mấy tháng trước tiến về Minh Vương giới.
Biết được, trước đây không lâu Linh Vũ Giới và Tiểu Thần Giới khai chiến ở vực ngoại chiến trường.
Biết được, Vân Phi Dương đột nhiên xuất hiện, khuất nhục Ngũ Hành Chí Tôn, trảm giết Thiên Tôn sơ kỳ, trung kỳ.
Biết được, dẫn đầu mấy chục vạn dị tộc võ giả phá mất chủ thành của địch Giới, ngạnh kháng Thiên Khiển.
Phượng Hiền cùng Phượng Minh đứng yên tại chỗ, hai mắt trừng lớn, nội tâm bị rung động thật sâu, thật lâu không thể lắng lại.
– Ngươi xác định, hắn là Tiểu Thần Giới Vân Phi Dương?
Phượng Hiền hỏi lại lần nữa.
Khuyết Tam kiên định đáp.
– Là hắn!
Lúc tiến về Minh Vương Giới, lưỡng Giới đại chiến vừa vặn kết thúc, lúc ấy vội vàng làm chính sự chỉ nhìn sơ qua Vân Phi Dương trên màn sáng.
Về sau sự tình xong xuôi, hắn trở về Dược Giới trước, nghe võ giả tranh nhau nghị luận nói đến sự tích Vân Phi Dương mới biết gia hỏa mình vội vàng liếc nhìn mà trâu bò như thế!
Lúc trước ở ngoài thành, Khuyết Tam nhìn thấy Vân Phi Dương, chỉ cảm thấy khá quen, cũng không có nghĩ sâu vào, đi vào đan đạo hiệp hội nghe được tên hắn mới bắt đầu suy tư.
Trong tiệc rượu, hắn âm thầm quan sát Vân Phi Dương, vừa mới rồi rốt cục nghĩ ra, Vân Phi Dương trước mặt và người mình nhìn thấy trên màn sáng là cùng một người!
Nghe Khuyết Tam xác định, bắp chân Phượng Minh như nhũn ra, cái trán hiện ra mồ hôi lạnh.
Một ngưu nhân có thể trảm giết Thiên Tôn trung kỳ, mình lúc ấy vậy mà châm chọc khiêu khích hắn.
Càng nghĩ, càng sợ.
Phượng Minh lại không chút nào hoài nghi, nếu như lúc ấy tên kia tức giận, vung tay lên thì có thể bóp chết mình.
Phượng Hiền cũng kinh hồn bạt vía may mắn.
– Minh, Vân Phi Dương này là nhân vật hung ác, ngươi bây giờ có thể còn sống, thật vô cùng may mắn!
– Nhớ lấy.
– Về sau ra ngoài chớ tùy tiện trêu chọc người, dù nhìn như người bình thường, nói không chừng cũng là một tấm sắt không thể đá đó.
Phượng Minh vội vàng gật đầu.
Giờ phút này hắn biết Vân Phi Dương bưu hãn bị đả kích thật sâu, tin tưởng về sau đi ra ngoài sẽ rất điệu thấp.
– Minh nhi!
Phượng Hiền nghiêm túc nói.
– Kẻ này rất đáng sợ, nhất định phải kết giao thật tốt!
– Đại bá, ta biết!
Phượng Minh không còn cách nào khác, hiện tại hận không thể đuổi kịp Vân Phi Dương để nịnh nọt, từ đó bồi dưỡng hảo cảm đây.
– Các ngươi nghe nói không, hôm qua trong đan đạo hiệp hội, có đan giả triệu hồi ra Tiên Thiên Chân Hỏa!
– Mẹ ơ, là ai ngưu như vậy?!
– Ta nghe nói người kia gọi Vân Phi Dương, đến từ tam lưu Linh Đan Tông, cũng thu được chứng nhận nhất phẩm Đan Vương!
– Có Tiên Thiên Chân Hỏa, có nhất phẩm đan Vương thực lực, nếu tham gia đan đấu, khẳng định sẽ đoạt được hạng rất tốt!
– Hắn tới tham gia đan đấu, buổi sáng vừa đi Thượng Càn đan cung báo danh kìa.
– Lần này không uổng công đi một chuyến rồi, có thể thấy Tiên Thiên Chân Hỏa Thiên giai a!
Thượng Càn thành, dù trà quán hay tửu lâu, chỉ cần địa phương có đan giả đều đang nghị luận về Vân Phi Dương.
Đan đấu còn chưa bắt đầu, hắn đã nổi danh toàn thành.
Thượng Càn Đan Cung cũng nhận được tin tức, vì thế còn cố ý mở cuộc họp khẩn cấp, thương thảo về người này.
– Cung chủ, ta mới nhận được tin tức chính xác từ đan đạo hiệp hội, Vân Phi Dương kia thật là nhất phẩm Đan Vương, thật có Tiên Thiên Chân Hỏa.
Một trưởng lão lên tiếng.
“Ha ha ha.”
Một lão giả tóc tím cười to.
– Đây là một mầm mống tốt, theo lão hủ thấy, không cần đan đấu, trực tiếp trúng tuyển.
– Không sai.
Hai trưởng lão khác đồng ý.
Bắc Vực đã vạn năm qua chưa xuất hiện qua người mang theo Thiên giai cao phẩm hỏa diễm, Vân Phi Dương đến để các Trưởng lão Thượng Càn Đan Cung hưng phấn.
Điều này rất bình thường, đổi lại các nhất lưu tông môn khác nếu biết được có đan đạo thiên tài như thế, khẳng định sẽ đoạt lấy.
Nhưng.
Cung chủ Diêm Tam Tỉnh tiên phong đạo cốt ngồi ở đầu vị lại nói.
– Tuy kẻ này ưu tú nhưng phải đan đấu.
– Như thế mới có thể phán đoán đan đạo tư chất của hắn có xứng được Tiên Thiên Chân Hỏa hay không.
– Vậy cũng đúng.
Các trưởng lão tỉnh táo lại.
Nếu như chỉ có hỏa diễm Thiên giai, không có đan đạo tư chất đối ứng, tiềm lực trưởng thành có hạn.
Lão giả tóc tím nói.
– Cung chủ, chỉ cần tư chất tiểu tử kia không quá yếu, giao cho lão hủ, dù Hủ Mộc cũng có thể bồi dưỡng thành nhân tài trụ cột!
Một trưởng lão cười nói.
– Tam trưởng lão, ngươi nhìn trúng tiểu tử kia, ta lại không đồng ý.
– Đúng thế, nói giống như chúng ta không thể cải tạo Hủ Mộc thành nhân tài trụ cột vậy đó.
Vân Phi Dương còn chưa tham gia đan đấu, còn chưa chứng minh thực lực cùng tư chất của mình, các Trưởng lão Thượng Càn Đan Cung đã bắt đầu cướp người.
“Ừng ực.”
Nhưng vào lúc này, trong đại điện truyền đến nuốt âm thanh.
Mọi người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một lão giả đầu bù tóc rối nằm tại góc cuối trên sàn nhà.
Hắn buông hồ lô rượu xuống, xóa đi vết rượu nơi khóe miệng, say khướt nói.
– Tiểu tử kia là của ta, ai cũng đừng đoạt.
Diêm Tam Tỉnh vội vàng đứng lên, cung kính chào hỏi.
– Tham kiến Thái trưởng lão.
Các Trưởng lão khác cũng nhao nhao đứng dậy hành lễ, nhưng trong lòng sụp đổ vô cùng, tiểu gia hỏa kia bị Thái trưởng lão nhìn trúng, mình khẳng định đoạt không được.
Thái trưởng lão lung la lung lay đứng lên, treo hồ lô rượu bên hông, lười biếng nói.
ấ ể- Ta…ta đi đo…đo tư chất tiểu tử kia trước.
Khi nói chuyện, chân trước đá chân sau rời đi, nhìn như lung la lung lay nhưng bên trong bộ pháp lại ẩn chứa một loại ảo nghĩa nào đó.
Diêm Tam Tỉnh ngưng trọng nói.
– Thái trưởng lão đã bước vào tam phẩm Bán Tiên!