Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1205
Chương: Ác Mộng Của Các Ngươi Đến
Vân Phi Dương khó được điệu thấp một lần, chỉ nói mình có tư chất đan đạo tam lưu, cho nên lão giả an bài cho hắn một tam lưu Đan Tông.
Căn cứ quy định, không thể thay đổi môn đình, chỉ có thể tu luyện ở Đan Tông này, không thể nghi ngờ rất bi kịch.
Dù sao, đan đạo giống như võ đạo, khẳng định là tông môn cấp bậc càng cao, càng có cao thủ kinh nghiệm phong phú.
Vui mừng là.
Giới quy Dược Giới còn viết, tham gia các loại đan đấu, người biểu hiện ưu dị, có thể vào Đan Tông cấp bậc càng cao.
– Cái này còn tạm được.
Vân Phi Dương thoải mái.
Chính mình mặc dù chỉ là gà mờ đan đạo, nhưng tốt xấu gì cũng có Địa Hỏa, Chân Hỏa, Tử Liên Nghiệp Hỏa, xen lẫn trong tam lưu tông môn, tùy tiện tu luyện một chút, tham gia đan đấu, thỏa thỏa cầm thứ nhất.
Hô!
Vân Phi Dương hít một hơi, tiêu sái vẩy đầu.
– Thiên tài Dược Giới, ác mộng các ngươi tới rồi.
Giới quy Dược Giới có rất nhiều, còn có một điều trọng yếu nhất, Đan Đạo không có đạt tới tầng thứ Đan Vương, thời gian phi hành không được vượt qua nửa canh giờ, nếu không, vĩnh cửu đuổi ra.
Đương nhiên, giới hạn trong số kẻ ngoại lai.
Thật phiền phức.
Vân Phi Dương rơi vào trong một mảnh hoang dã, lựa chọn đi bộ, nếu như không phải vì học tập đan đạo, luyện chế đan dược ngưu bức, hắn mới sẽ không đi để ý giới quy.
Dược Thần không nói quê nhà ở nơi nào, chỉ nói, mang đến Dược Giới, tìm phong thủy bảo địa, an táng là được.
Vân Phi Dương vào sơn lâm rậm rạp, khi thì lưu ý cảnh vật chung quanh, một đường đi tới, phát hiện không ít Linh thú, thể trạng lớn hơn ở Tiểu Thần Giới.
Dược Giới trải rộng cao cấp dược tài, không khí ngưng tụ mùi thuốc nồng nặc, hung thú sinh tồn ở chỗ này cứ hấp thu mãi, không luận lực lượng, dù thể trạng cũng mạnh hơn ngoại giới.
Nhiều dược tài như vậy, không thể lãng phí.
Vân Phi Dương vừa đi, một bên thu dược tài Huyền Giai, nhưng, thu một canh giờ đành từ bỏ, bởi vì đi đến đâu đều thấy Huyền Giai.
Vật hiếm thì quý.
Đột nhiên, khắp nơi đều có, còn nhiều hơn cỏ đầu đường thì không có cảm giác thành tựu, không có ý nghĩa.
Đương nhiên, nếu như phát hiện dược tài Địa giai, Vân Phi Dương vẫn không chút khách khí thu nhập.Rống!
Tiến lên hơn mười dặm, thanh âm gào thét đinh tai nhức óc truyền đến.
– Có người?
Vân Phi Dương nhún người nhảy lên, xuyên qua trên ngọn cây, rất nhanh đến khu vực tryền đến tiếng ồn.
Phía trước, một dòng suối nhỏ, năm người trẻ tuổi đang cùng một đầu Linh thú cấp ba Tố Thể Kỳ giao đấu, bọn họ mặc đạo bào màu xanh nhạt, xem ra, hẳn là cùng một tông môn.
Năm người thực lực hơi yếu, tối cao cũng mới Vũ Thần đại viên mãn, thấp nhất là Vũ Thần tầng bảy.
Rống!
Linh thú cấp ba lần nữa nộ hống, bàn tay to lớn vỗ xuống quét bay bốn người ra ngoài, tên Vũ Thần đại viên mãn bị đẩy lui mấy bước, quát lớn.
– Các ngươi rút lui, ta yểm hộ!
– Sư huynh
– Chạy mau!
Người kia phẫn nộ quát, Thanh Phong Kiếm trong tay vạch ra kiếm mang công tới Linh thú, tuy vu sự vô bổ nhưng vẫn liều mạng trì hoãn thời gian.
Bốn sư đệ nắm chặt quyền, sau cùng chật vật thoát đi.
Oanh!
Nhưng vừa đi không bao lâu, phía sau truyền đến nổ vang, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sư huynh bị quét bay ra ngoài, máu tươi cuồng phún!
– Sư huynh!
Bốn người chạy trốn, ánh mắt hiện ra tia dứt khoát.
– Liều!
Xoát!
Xoát!
Bọn họ vọt tới, nhao nhao thi triển ra vũ kỹ, tuy rất yếu, khó có thể thương tới Linh thú, nhưng cũng chẳng sợ hãi!
Sư huynh ngã xuống đất, thấy bốn người xông lên, giận dữ hét.
– Không! Chạy mau!
Oanh!
Linh thú vỗ xuống, cuốn lên bụi đất, bốn sư đệ bị quét bay ra ngoài, ngã trên mặt đất, trọng thương.
– A!
Sư huynh phẫn nộ rống to, thân thể chật vật, muốn bổ về phía Linh thú.
Một giây sau, lại thần sắc ngốc trệ, bởi vì, khu vực bụi đất xuất hiện bóng lưng một người.
Rất nhanh, một người trẻ tuổi tướng mạo anh tuấn cõng cự kiếm đỏ thẫm xuất hiện.
Hắn cách Linh thú chỉ có mấy bước, vừa đi, một bên nỉ non.
– Nơi này, phong thủy không tệ, thích hợp an táng.
– Đạo hữu!
Tên sư huynh kia vội hô.
– Cẩn thận, có Linh thú sau lưng ngươi!
Người trẻ tuổi ngừng chân, hướng hắn mỉm cười, nói.
– Câu nói này cứu chính ngươi, cũng cứu sư đệ ngươi.
Cứu ta?
Cứu sư đệ ta?
Tên sư huynh kia mờ mịt, hoàn toàn không hiểu rõ, tên này đang nói cái gì.
Rống!
Nhưng vào lúc này, Linh thú phẫn nộ gào thét, giơ hữu chưởng đột nhiên vỗ xuống, hiển nhiên, muốn oanh người trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện thành thịt vụn.
– Đạo hữu!
Sư huynh la lớn.
Người trẻ tuổi cười cười, nhẹ nhàng nâng tay lên, đưa ngón trỏ ra, dễ như trở bàn tay đè vào giữa hữu chưởng Linh thú.
Không có âm thanh, không có bạo hưởng.
Sư huynh cùng bốn sư đệ thấy một người thanh niên đứng trước Linh thú, lấy một ngón tay tiếp cự chưởng đều trừng to mắt.
– Cao thủ.
– Người này là cao thủ!
Người trẻ tuổi lấy ngón tay kéo Linh thú, quay lại nhìn về phía năm người, tiêu sái nói.
– Ta đẹp trai không?
Mọi người kém chút thổ huyết.
Người trẻ tuổi thúc giục.
– Trả lời ta.
Tên sư huynh kia đè ép sụp đổ, nói.
– Đẹp trai!
– Đẹp trai!
Bốn sư đệ vội nói theo.
Nói thật, đối mặt quái vật khổng lồ, lấy một ngón tay phong khinh vân đạm tiếp cự chưởng, loại hình ảnh này xác thực rất đẹp trai, rất ngưu bức!
Đạt được trả lời chắc chắn, người trẻ tuổi rực rỡ cười một tiếng.
Bành!
Đột nhiên, một tiếng vang thật lớn truyền đến, đầu hung thú kia nhất thời nổ tung, hóa thành huyết vụ.
Tê!
Năm người hít một hơi lãnh khí.
Bọn họ căn bản không biết đầu Linh thú kia tại sao lại vô duyên vô cớ nổ tung.
Dãy núi này, có núi, lại có sông, tuyệt đối là một mảnh phong thủy bảo địa.
Vân Phi Dương kiến tạo một cái mộ huyệt hào hoa bên dòng suối cách đó không xa, an trí hài cốt trên bệ đá, nói.
– Dược Thần, nơi này không tệ, đúng không?
Hài cốt ngồi xếp bằng, lại tản ra một cỗ khí tức đặc thù giống như đáp lại Vân Phi Dương.
– Yên nghỉ đi.
Vân Phi Dương đi ra mộ huyệt, bố trí trận pháp ngăn cách, rồi rời đi.
– Đạo hữu!
Hắn mới đi ra, sư huynh đang dưỡng thương kia vội vàng đứng lên, chắp tay nói.
– Đa tạ cứu giúp!
Vân Phi Dương cười nói.
– Các ngươi là tông môn đệ tử nào?
Tên sư huynh kia nói.
– Thiên Nam Sơn, Linh Đan Tông.
– Các ngươi là Linh Đan Tông tam lưu?
Vân Phi Dương kinh ngạc.
Nghe được hai chữ tam lưu, trên mặt tên sư huynh và bốn tên sư đệ xuất hiện vẻ đắng chát.
– Ây.
Vân Phi Dương cũng ý thức được, mình nói lời này rất không nên, lúc này cười nói.
– Ý ta là, ta vừa vặn muốn đi Linh Đan Tông, tu luyện đan đạo.
Tên sư huynh kia khẽ giật mình.
– Đạo hữu, Linh Đan Tông ta hai năm sau mới thu đồ đệ, bây giờ ngươi đi có chút sớm.
Vân Phi Dương lấy ra ngọc bội, nói.
– Có một lão giả để cho ta cầm vật này đi Linh Đan Tông.
Năm người nhìn về phía ngọc bội, cả kinh nói.
– Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc!