Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1206
Chương: Chuyện Này, Ta Giúp
——————-
Khi Vân Phi Dương lấy ra ngọc bội do lão giả lúc nãy đưa, sắc mặt năm tên đệ tử Linh Đan Tông đại biến.
Đây là Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc.
Người sở hữu đại biểu cho việc được Giới Chủ khâm điểm, muốn vào bất kỳ tông môn nào cũng không cần đi qua khảo hạch.
– Sao….làm sao có thể?!
Trong ánh mắt tên sư huynh gọi Lý Tề Phi hiện ra vẻ khó tin.
Tuy xuất thân tam lưu tông môn, nhưng hắn biết, võ giả có Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc đều có một điểm giống nhau.
Tư chất đan đạo rất mạnh!
Dưới tình huống bình thường sẽ được an trí vào nhất lưu tông môn, dốc lòng tu luyện trở thành Đan Vương cường đại, thậm chí Đan Đế cũng không hẳn không thể.
Tên này có Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc vậy mà lại được an bài vào Linh Đan Tông chúng ta?
Lý Tề Phi ngây người.
Bốn tên sư đệ khác cũng ngây người.
Bọn họ âm thầm suy đoán, ngọc bội có phải giả, nếu không, đan đạo thiên tài được Giới Chủ khâm điểm như thế nào đưa đến Linh Đan Tông chúng ta?
– Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc?
Vân Phi Dương hiểu, nguyên lai lão giả lúc trước mình gặp là Giới Chủ Dược Giới, khó trách sẽ có thực lực mạnh như vậy.
Đương nhiên, hắm có thể đoán ra.
Đối phương cho mình Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc bởi vì đến đây trả lại hài cốt Dược Thần, nói là đệ tử thân truyền của hắn.
Vân Phi Dương đoán không sai.
Nhưng còn có một nguyên nhân, đó là khí tức võ đạo hắn rất mạnh để Giới Chủ Dược Giới có chút thưởng thức, vì vậy tặng cho Giới Chủ Khâm Điểm Ngọc.
Chỉ thưởng thức.
Nếu không cũng sẽ không vừa nghe nói tam lưu tư chất đã lập tức ai bài một tam lưu tông môn.
– Có ngọc bội này, ta có thể vào Linh Đan Tông hay không?
Vân Phi Dương cười hỏi.
– Đương nhiên, đương nhiên.
Lý Tề Phi nói.
– Đạo hữu có vật này, không cần khảo hạch đã có thể trở thành đệ tử Linh Đan Tông ta.
Bốn người sư đệ còn lại có chút hưng phấn.
Tuy bọn họ không hiểu tại sao đan đạo thiên tài Giới Chủ khâm điểm lại được đưa đến tông môn của mình, nhưng tên này có ti vi võ đạo rất trâu a!
Nếu Linh Đan Tông sau này ra ngoài hái thuốc mà gặp được cao cấp Linh Thú thì có thể tuỳ tiện giải quyết, nếu phát sinh xung đột với tông môn khác cũng có thể dùng vũ lực giải quyết.
Nếu Vân Phi Dương biết mình có tác dụng như thế trong lòng bọn họ, khẳng định sẽ rất sụp đổ.
Ca đến học đan đạo.
Không phải đến ẩu đả!
– Đạo hữu, mời theo chúng ta tiến về Linh Đan Tông.
Lý Tề Phi vội vàng lên tiếng.
– Ừm.
Vân Phi Dương gật đầu, sau đó theo năm người đi khoảng trăm dặm đường, cuối cùng đi vào dưới chân một ngọn đại sơn.
Một đại sơn cao ngất, chủ phong đâm thẳng vào mây trời.
– Đạo hữu, đây cũng là Thiên Nam Sơn, Linh Đan Tông ta tọa lạc trên chủ phong.
Lý Tề Phi nói.
Vân Phi Dương đưa mắt nhìn lại, thầm nghĩ.
– Mặc dù núi này không lớn bằng Cửu Tiêu Sơn nhưng trên không ngưng tụ thiên địa thuộc tính mạnh hơn, quả thật là phúc địa tu hành dưỡng sinh.
– Hửm?
Đột nhiên, hắn phát hiện ở hướng Đông, Tây, Bắc Thiên Nam Sơn đều có một tòa núi cao, trên đó ngưng tụ thiên địa thuộc tính càng mạnh hơn.
Lý Tề Phi thấy ánh mắt hắn, giải thích.
– Đạo hữu, ba tòa núi kia là Thiên Đông Sơn, Thiên Tây Sơn và Thiên Bắc Sơn, trong núi phân biệt có Thuần Đan Tông, Hỗn Đan Tông và Vạn Đan Tông.
Khóe miệng Vân Phi Dương kịch liệt run rẩy.
Ngu ngốc, hỗn đản, xong đời, tính cả Linh Đan, mẹ nó chứ, nhất định là bốn cái tông môn cực phẩm kỳ hoa!
– Tam tông khác đều là tam lưu?
– Không sai.
Lý Tề Phi nói.
– Trong vòng nghìn dặm chỉ có một nhị lưu tông môn, tên Đại Nguyên Đan Tông.
Đại Nguyên Đan Tông.
Cái tên này cũng bình thường.
Vân Phi Dương nói.
– Thiên địa thuộc tính ba tòa sơn phong kia đều cao hơn so với Thiên Nam Sơn.
Lý Tề Phi khổ sở nói.
– Không dối gạt đạo hữu, Thiên Nam Sơn ta là yếu nhất trong phiến khu vực này.
Thực ra, Linh Đan Tông chỉ vừa bước vào tam lưu tông môn, mà theo thiên địa thuộc tính yếu mạnh để xem thì Vân Phi Dương cũng có thể suy đoán ra.
Hắn vỗ vỗ bả vai Lý Tề Phi.
– Không có việc gì, ta tới, Linh Đan Tông sẽ thay đổi, sẽ mạnh hơn.
Năm người ngạc nhiên.
Vân Phi Dương nói.
– Đi thôi, chúng ta lên núi.
Nói rồi cất bước đi.
Bọn người Lý Tề Phi có thể cảm nhận được một cỗ tự tin cường đại tản mát ra ngoài khi nhìn bóng lưng trước mặt!
Bọn người Vân Phi Dương xuôi theo đường núi tiến lên, lúc sắp đạt đến sơn lộ thông hướng Thiên Nam Sơn thì gặp một đám võ giả mặc trang phục thống nhất.
– Sư huynh, là đệ tử Vạn Đan Tông.
Một người sư đệ khẩn trương lên tiếng.
Sắc mặt Lý Tề Phi hơi biến, đè ép thanh âm nói.
– Đạo hữu, chúng ta lách qua đi.
Vân Phi Dương cười nói.
– Tại sao phải lách qua? Không có gì đâu, tiếp tục tiến lên.
Lý Tề Phi thấy thế, vội la lên.
– Đám Vạn Đan Tông đệ tử này không phải lương thiện.
“A.”
Vân Phi Dương không để ý, tiếp tục hành tẩu, nghĩ thầm, bọn họ không lương thiện, lão tử cũng không.
– Sư huynh, hắn đi qua, chúng ta làm sao bây giờ?
Một tên sư đệ hỏi ý kiến.
Lý Tề Phi lắc đầu.
ổ- Đi thôi, chúng ta đuổi theo.
Năm người đuổi theo, tuy có chút kiêng kị đệ tử Vạn Đan Tông, nhưng vẫn đi theo.
– Ha ha, mau nhìn.
– Là đệ tử Linh Đan tông.
– Ha ha ha, xem bộ dáng chật vật của bọn hắn kìa, nhất định đã bị hung thú khi dễ.
– Đan đạo, võ đạo không được thì đừng đi ra hái thuốc, vạn nhất bị ăn thịt thì được chả bằng mất.
Đệ tử Vạn Đan Tông người còn chưa đến, tiếng chế giễu và mỉa mai đã truyền đến.
Năm người Lý Tề Phi rất tức giận nhưng lại không nói một lời.
Rất nhanh, đám người chỉ còn cách đệ tử Vạn Đan Tông mấy bước, đối phương cố ý dừng lại, chừa một đường đi, hai tay ôm ngực, khinh thường cười.
Bọn người Lý Tề Phi dự cảm có phiền phức đến, nhưng vẫn đi qua, nhưng ngoài ý muốn là, đệ tử Vạn Đan Tông tùy ý để bọn họ đi qua, không có xuất thủ, chỉ là ý cười khinh thường trên mặt càng đậm.
“Ha ha ha.”
Có người cười nói.
– Linh Đan Tông thật là một đám hèn nhát, thấy Vạn Đan Tông chúng ta thì cả cái rắm cũng không dám thả.
– Trước đây không lâu, đại đệ tử Linh Đan Tông bọn họ đấu đan bại trong tay đại sư huynh Vạn Đan Tông chúng ta, khẳng định chỉ có thể làm cháu trai.
Đối mặt đám người chế giễu, tuy bọn người Lý Tề Phi nắm chặt song quyền, lại chỉ có thể cắm đầu tiến lên.
Không có cách, trước mặt tam tông, Linh Đan Tông bọn họ thực quá yếu, bị chế giễu như vậy không phải lần một lần hai.
“Uy.”
Đột nhiên, Vân Phi Dương ngừng chân, đưa lưng về phía năm người hỏi.
– Bị như thế chế giễu mà các ngươi còn có thể nhẫn?
Lý Tề Phi còn thấp giọng nói.
– Đạo hữu, chúng ta đi thôi.
Vân Phi Dương lắc đầu.
– Thật không có cốt khí.
Năm chữ như lưỡi dao sắc bén hung hăng đâm vào trái tim bọn người Lý Tề Phi, bọn họ đứng yên tại chỗ, song quyền nắm chặt, biểu hiện trên mặt hơi dữ tợn.
Bị chế giễu như thế, bọn họ có thể chịu sao?
Không thể nhịn!
Nhưng có biện pháp gì.
Thực lực không bằng người, đi lên so đo, bị thương chỉ là mình, sau đó sẽ liên luỵ tông môn!
Vân Phi Dương nói.
– Một mực nhường nhịn để cho các ngươi mất đi suy nghĩ, để cho các ngươi xem nhẹ hết thảy.
– Nếu như là ta bị người khác chế giễu và nhục nhã, nếu đánh không lại đối phương, đầu tiên sẽ mời cường giả hỗ trợ.
Lý Tề Phi bừng tỉnh đại ngộ, chắp tay nói.
– Đạo hữu, mời ra tay xuất ngụm ác khí cho bọn ta!
Vân Phi Dương quay người, khóe miệng xuất hiện mỉm cười, nói.
– Chuyện này, ta giúp.
“Xoát!”
Hắn xuất hiện trước mặt đệ tử Vạn Đan Tông chế giễu cường liệt nhất, đại thủ bỗng nhiên vung lên.
“Ba!”
Tiếng bạt tay thanh thúy vang lên tại chân núi, thật lâu chưa tiêu.