Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1196
Chương: Ngô Thần Uy Vũ!
Một phen vân vũ, tóc xanh Liễu Nhu tán loạn, gương mặt ửng hồng, nằm trong chăn ngủ say.
Trong khoảng thời gian này, bố trí phòng ngự đại trận ngàn dặm quanh Cuồng Nhân Cốc, lại an trí Tinh Không Đồ, đã thể xác tinh thần rã rời.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giúp nàng sửa chăn mền, sau đó ngồi xếp bằng xuống, linh hồn dung nhập Phi Dương đại lục, xuất hiện trước sinh mệnh cây non.
– Tiểu gia hỏa nhanh thức tỉnh đi a.
Vân Phi Dương nói thầm.
Biết được phía trên Thiên Tôn đại viên mãn còn có Bán Tiên, hắn muốn càng nhanh mạnh lên.
Lúc này, có thể nhanh chóng đột phá chỉ có ỷ vào sinh mệnh cây non trưởng thành.
Chờ đợi quá nhàm chán, Vân Phi Dương ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu suy nghĩ vấn đề.
– Dựa theo cảnh giới Chân Vũ Thần Vực, vạn năm trước Đế Quân Thiên khẳng định cũng là Bán Tiên, nhưng tại trước mặt cường giả sáng tạo Tiểu Thần Giới lại không chịu nổi một kích.
– Chỉ có hai khả năng.
– Thứ nhất, Đế Quân Thiên lúc ấy cũng không phải Bán Tiên đại viên mãn, thứ hai, thực lực cường giả kia đã áp đảo Bán Tiên đại viên mãn.
Vân Phi Dươngcàng hy vọng loại thứ nhất, bởi vì thế nói lên, Đế Quân Thiên yếu, tuy đối thủ mạnh, còn ở tầng thứ Bán Tiên.
Như thế, mình muốn báo thù cho Thần Giới, muốn diệt hết Tiểu Thần Giới, độ khó khăn sẽ nhỏ hơn rất nhiều.
Vân Phi Dương đoán đến đoán lui cũng không ý thức được một điểm.
Giới Chủ vạn năm trước diệt Thần Giới, sáng tạo Tiểu Thần Giới và Giới Chủ chưởng quản Tiểu Thần Giới hiện tại không phải cùng một người.
Vân Phi Dương nói.
– Dù cho khả năng thứ hai, ta cũng không sợ, sớm muộn gì cũng có một ngày trảm tên kia dưới kiếm.
“Phi Dương.”
Ngoại giới truyền đến âm thanh Liễu Nhu.
– Đến vị diện của người mang theo thần hồn thứ nhất rồi.
Vân Phi Dương nghe vậy, nhất thời xuất hiện bên trong Tử Ngọc Tiên Hồ.
Vương Giả đại lục – một trong các đại lục Tiểu Thần Giới chưởng khống, vi diện cao cấp.
Khi Vân Phi Dương nhẹ nhàng rơi xuống, nguyên niệm phóng thích, trong nháy mắt đã bắt được mục tiêu mình muốn tìm đang ở bên trong thành trì lớn nhất.
“Hưu!”
Hắn thi triển thân pháp, xuất hiện trên bầu trời thành trì, ánh mắt khóa chặt nam tử mặc chiến giáp trong diễn võ trường.
Căn cứ la bàn.
Vân Phi Dương có thể xác định, trong thân thể người này có Thần Hồn, nhưng chưa giác tỉnh.
Dưới đài cao.
Vô số võ giả nhìn chằm chằm nam nhân mặc chiến giáp, ánh mắt có sùng bái cùng cuồng nhiệt thật sâu.
“Xoát!”
Chiến giáp nam tử chống nạnh, khí phách lên tiếng.
– Thần dân của ta, có nghe nói qua Chiến Đấu Chi Thần của Thần Giới!
Vân Phi Dương ngạc nhiên.Đám võ giả cuồng nhiệt đồng thanh đáp.
– Nghe nói qua!
Âm thanh chấn thiên, thật lâu chưa tiêu.
Vân Phi Dương buồn bực, tin tức có quan hệ đến mình đã bị Đế Quân Thiên xóa đi rồi mà.
Tại sao có nhiều người trong vị diện này biết thế?
“Keng!”
Bảo kiếm trong tay chiến giáp nam tử ra khỏi vỏ, cấm dưới chân, bộc lộ ra khí tức cường đại.
Vân Phi Dương yên lặng cười một tiếng.
Khí tức rất mạnh, nhìn qua như một chuôi chí bảo rất ngưu bức, nhưng trên thực tế, chỉ là khí tức, cấp bậc cũng chỉ thất bát phẩm của Phàm Giới.
Hắn có thể nhìn ra vì thực lực hắn mạnh, đám võ giả dưới đài lại không cách nào dò xét, cho nên khi kiếm xuất vỏ kiếm, ánh mắt cuồng nhiệt càng thêm nồng đậm.
– Lớn tiếng nói!
Chiến giáp nam tử hỏi.
– Đây là kiếm gì?!
Mọi người cùng hô lớn.
– Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm!
Vân Phi Dương nghe vậy, kém chút không ổn định được thân thể, sụp đổ nói.
– Cái này mà là Hỗn Nguyên Càn Khôn Kiếm?!
“Bành!”
Chiến giáp nam tử hung hăng nện ngực trước, nói.
– Chiến giáp này là cái gì?!
Mọi người cùng kêu lên hô.
– Thái Hư Bạch Kim chiến giáp!
” “
Vân Phi Dương lập tức xạm mặt nghĩ thầm, nếu cái này là bội kiếm và chiến giáp của ta thì trận đánh với Chư Thần năm xưa chỉ sợ sớm đã chết mấy trăm lần.
“Đạp!”
Chiến giáp nam tử phóng ra một bước, hai tay giơ lên, cất cao giọng nói.
– Ta là ai?!
Mọi người điên cuồng hô lớn.
– Chiến Thần, Vân Phi Dương!
Nếu như không phải Vân Phi Dương tận mắt nhìn thấy một đám phần tử cuồng nhiệt, hướng về phía chiến giáp nam tử hô to, còn tưởng rằng đang gọi mình.
– Bội kiếm, chiến giáp ta đều giả mạo, hiện tại, ngay cả ta bản thân cũng giả mạo, thú vị, thú vị.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Hắn đứng trên không, cứ như vậy yên tĩnh nhìn xem chiến giáp nam tử biểu diễn, nhìn hắn làm sao trang bức.
“Xoát!”
Chiến giáp nam tử vung tay lên, tiếng la dừng lại.
Mà hắn còn ngạo nghễ nói.
– Các ngươi đi theo ta, cuối cùng có một ngày sẽ đăng lâm Thần Giới, thành tựu võ đạo càng mạnh!
– Thề chết cũng đi theo, Chiến Thần Vân Phi Dương!
– Thề chết cũng đi theo, Chiến Thần Vân Phi Dương!
Thanh âm sóng sau cao hơn sóng trước hô để bản thân Vân Phi Dương đều hơi nóng máu sôi trào.
Nhưng vào lúc này, ngoài thành bay tới một tên võ giả, lạnh lùng quát.
– Vân Phi Dương, bản Tôn rốt cuộc tìm được ngươi!
“Hô!”
Quanh thân bạo phát Ma khí cường đại tràn ngập mà đến khiến cho võ giả trên đài cao run sợ.
– Là Ma tộc!
– Sao xuất hiện ở đây!
– Theo khí tức, chí ít đã đạt đến Vũ Thánh đỉnh phong!
Võ giả dưới đài triệt để loạn nhưng bọn hắn cũng không có chạy, mà cùng nhau nhìn về phía chiến giáp nam tử trên đài cao.
Không có việc gì.
Thần Giới Chiến Thần ở đây.
Hắn là khắc tinh của Ma tộc, đủ để giải quyết hết!
Vân Phi Dương lắc đầu cười, tên cái gọi là Ma tộc kia phát ra khí tức Ma tộc là giả, thân phận chân chính là nhân loại.
“Hừ.”
Chiến giáp nam tử cười lạnh một tiếng, nói.
– Ma tặc nho nhỏ cũng dám xuất hiện, thật muốn chết!
“Xoát!”
Khi nói chuyện, vung tay lên, kim sắc quang mang xuất hiện hóa thành đại thủ, chụp vào Ma tộc võ giả.
– Là Thần lực!
Võ giả dưới đài sôi trào!
Vân Phi Dương lại co giật khóe miệng, bởi vì kim sắc quang mang này không phải thuộc tính, mà là một loại bột phấn mà vàng.
Còn về thực lực tên kia, nhiều lắm chỉ đến Vũ Hoàng, chí ít có hơn mấy người bên trong võ giả dưới đài cao hơn hắn!
“Ba!”
Kim sắc bột phấn che giấu dưới đại thủ, trực tiếp chộp vào tên Ma tộc võ giả kia, mà đối phương thì thống khổ hét thảm.
– Quay lại đây!
Chiến giáp nam tử bỗng nhiên vung lên, kéo Ma tộc võ giả tới, trùng điệp ngã trên mặt đất.
– A, là Thần lực, quá đáng giận, bản tôn chủ quan!
Ma tộc võ giả ngã trên mặt đất, thống khổ quát to.
“Ba!”
Chiến giáp nam tử giẫm trên mặt hắn, lạnh lùng nói.
– Không muốn chết, quy thuận bản Thần.
– Tốt tốt, ta quy thuận, ta quy thuận!
Ma tộc võ giả đầu hàng.
Nhìn đến đây, khóe miệng Vân Phi Dương co giật càng mạnh nghĩ thầm, con vợ ngươi, diễn kỹ thực cay con mắt.
– Ngô Thần uy vũ!
– Ngô Thần uy vũ!
Võ giả dưới đài cuồng nhiệt hô to cắt ngang suy nghĩ Vân Phi Dương, mà hắn kém chút thổ huyết.
Một đám ngu ngốc, thật tin!
Nghe mọi người la, trên mặt chiến giáp nam tử hiện ra vẻ ngạo nghễ, rất hưởng thụ loại cảm giác được người sùng bái này.
Mà một khắc này.
Hắn cũng xem mình như đại nhân vật, mình chính là Vân Phi Dương, là Chiến Thần!
“Ba ba ba.”
Đột nhiên, tiếng vỗ tay thanh thúy lấn át tiếng gọi ầm ĩ truyền khắp diễn võ trường.
Mọi người dừng lại, theo thanh âm nhìn lên, chỉ thấy nơi xa trên không trung xuất hiện một một người mặc áo choàng đang đứng, thấy không rõ tướng mạo.
Vân Phi Dương khẽ nhíu mày, nói.
– Ma khí thật mạnh, người này là Ma tộc chân chính.