Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1195
Chương: Bán Tiên
Người áo đen đột nhiên xuất hiện xuất thủ ngưng tụ kiếm khí rất mạnh.
Đương nhiên, Vân Phi Dương cũng không phải ăn chay, dù đối phương rất nhanh cũng kịp thời bắt được.
Tại tình huống bậc này, hắn có thể lựa chọn kích phát tốc độ Tử Ngọc Tiên Hồ, nhảy vọt không gian, trong nháy mắt tránh đi.
Nhưng hắn cũng không có làm như thế, mà lại thu hồi chí bảo, Ngũ Linh Thần Kiếm ra khỏi vỏ, nước chảy mây trôi chém ra một kiếm.
Người áo đen rất mạnh.
Chí ít đã đạt tới cấp độ Thiên Tôn đại viên mãn, cho nên trong nháy mắt chiến ý Vân Phi Dương được thiêu đốt!
Từ lúc đột phá Chí Tôn, tái tạo Thần Cách, còn chưa có thống khoái đánh một trận, mà người này lại là đối thủ tốt nhất!
Hô!
Kiếm khí lạnh lùng bắn tới nhưng rõ ràng hơi yếu nếu so với kiếm khí người áo đen.
Bành!
Kiếm khí chạm vào nhau, tiếng vang truyền đến, hư không ngàn dặm xung quanh vỡ vụn!
Bị lực lượng cường đại phản phệ, Vân Phi Dương lui phía sau, cho đến trăm trượng, mới đứng vững thân thể.
Người áo đen chỉ lui mấy trượng!
Ánh mắt Vân Phi Dương ngưng trọng.
Vừa rồi hắn xuất một kiếm kia, tuy không bạo phát mạnh nhất, nhưng ít ra ngưng tụ thuộc tính Ngũ Linh, đối bính mà đối phương chỉ lui mấy bước, thực lực hắn không chỉ Thiên Tôn đại viên mãn.
– Ngươi là ai?
Vân Phi Dương mở miệng nói.
Khi nói chuyện, vẫn bảo trì cảnh giới cao độ.
Người áo đen nói.
– Trước lúc ngươi chết, ta sẽ nói cho ngươi biết, ta là ai.
Xoát!
Phóng ra một bước, hắc kiếm vạch ra kiếm khí màu đen như gió cuốn mây tan đánh tới.
Lần này uy lực mạnh hơn trước, mạnh đến nổi để sắc mặt Vân Phi Dương ngưng trọng.
Ông!
Ngũ Linh Thần Kiếm hơi run rẩy, phát ra ngũ thải quang mang, Kiếm Linh bên trong lộ ra phấn khởi, muốn thống khoái đánh một trận!
Như nó mong muốn!
Ngũ Linh thuộc tính của Vân Phi Dương phun trào rót vào Kiếm Thể để cường độ trong nháy mắt đề cao, bỗng nhiên chém tới.
Hô!
Ngũ Linh thuộc tính phối hợp với Ngũ Linh Thần Kiếm bộc phát ra kiếm khí tê liệt không gian ầm vang phóng đi.
Người áo đen ngạc nhiên không thôi.
– Vậy mà nắm giữ Tiên Thiên Ngũ Hành thể, khó trách Chủ thượng lại phái ta tới.
– Chủ thượng?
Vân Phi Dương đoán người này ngăn cản chính mình hẳn là Giới Chủ nào đó bày mưu đặt kế.
Giới Chủ Linh Vũ Giới?
Nhất định là hắn!
Tại vực ngoại chiến trường giết nhiều võ giả Linh Vũ Giới như vậy, nhiều Thiên tôn như vậy, tìm đến mình báo thù, Vân Phi Dương không ngoài ý muốn.
Đợi ta có năng lực đánh với Giới Chủ, người thứ nhất chết trong tay ta chính là ngươi – Giới chủ Linh Vũ Giới!
Mục quang Vân Phi Dương lãnh lệ.
Oanh!
Ngũ Linh kiếm khí cùng hắc sắc kiếm khí chạm vào nhau, lực lượng cường đại nổ tung, lần nữa tàn phá ngàn dặm không gian.
Lần đối bính này.
Vân Phi Dương vẫn ở thế yếu.
Hắn lùi gấp mấy trăm trượng, tay cầm kiếm run rẩy kịch liệt, hổ khẩu hơi đau.
Người áo đen cũng lui, nhưng không xa, con ngươi hiện lên tia kinh ngạc.
– Liên tiếp nhận ta hai kiếm, thân thể không vỡ nát xem ra ngươi đã ngưng tụ Thần Thể.
Vân Phi Dương không nói.
Giờ phút này, hắn đang suy nghĩ mình rốt cuộc nên chiến hay nên chạy?
Người áo đen quá mạnh, Vân Phi Dương nghĩ, dù thi triển Chiến Thần Hồn Thể đệ nhị biến cũng rất khó chiến thắng.
Đã như vậy, cần gì phải lãng phí thời gian, không bằng sớm thoát khỏi, đi tìm người mang theo thần hồn.
Nghĩ đến đó.
Tâm niệm Vân Phi Dương khẽ động, Tử Ngọc Tiên Hồ trong nháy mắt xuất hiện, mà hắn dung nhập bên trong, cực tốc bay đi.
Người áo đen khẽ nhíu mày, lúc này nâng hắc kiếm, trong hư không chém chín cái.
Hô!
Hô!Chín đạo hắc săc kiếm khí từ phía sau gào thét đến, tựa như răng nanh giao thoa.
Nhưng Vân Phi Dương đã vào Tử Ngọc Tiên Hồ, quả thực như cá về đại hải, tiêu sái liên tục né tránh từng đạo kiếm khí, cuối cùng biến mất không còn tăm tích.
– Đáng giận.
Hắc bào nhân tức giận.
Lại để một võ giả chỉ có thực lực Thiên Tôn đại viên mãn nhẹ nhõm chạy đi.
Bất quá, nghĩ đến tên kia có Tử Ngọc Tiên Hồ, lại thoải mái hơn nhiều, tiếp theo lạnh lùng nói.
– Tiểu tử, ngươi không thoát.
Ông!
Thân thể tan nhập không gian, đuổi theo Vân Phi Dương .
Hắc bào nhân đã khóa chặt khí tức Vân Phi Dương, chỉ cần hắn hơi dừng lại tại vị diện nào đó, thì có thể trong nháy mắt đuổi kịp.
Hưu!
Hưu!
Tử Ngọc Tiên Hồ không ngừng nhảy vọt, tốc độ cực nhanh còn hơn nhất đẳng chiến thuyền Linh Vũ Giới.
– Kỳ quái.
Liễu Nhu đứng trước màn sáng Tinh Không Đồ, nâng cằm nói:
– Hắc bào nhân kia xuất hiện, tại sao không có biểu hiện?
Nàng bố trí trận pháp phức tạp, có thể trong vòng 1000 quang bắt được khí tức võ giả, người áo đen đột nhiên xuất hiện vậy mà không có biểu hiện gì, để cho nàng rất phiền muộn, rất bị đả kích.
Vân Phi Dương nói.
– Thực lực người này rất mạnh, chỉ sợ đã đạt tới tầng thứ Bán Tiên.
Trước đây không lâu, từng hỏi thăm qua Trầm Tiểu Vũ, nên hắn biết được tầng thứ võ đạo cảnh giới cao hơn.
Xác thực nói.
Là hệ thống cảnh giới Chân Vũ Thần Vực.
Cảnh giới trên Thiên Tôn đại viên mãn, tên là Bán Tiên, chia ra nhất đến cửu phẩm và đại viên mãn, chỉ có đạt tới Bán Tiên đại viên mãn mới có thể trở thành Nhất Giới Chi Chủ.
Nói đúng hơn là.
Giới Chủ Linh Vũ Giới, Giới Chủ Mê Tung Giới đều có thực lực Bán Tiên đại viên mãn.
Vân Phi Dương đoán hắc bào nhân là cường giả Bán Tiên cũng đoán ra thực lực nhiều nhất chỉ là nhất phẩm.
Bởi vì theo Trầm Tiểu Vũ nói, bước vào Bán Tiên dù Bán Tiên nhất phẩm thấp nhất cũng có thể một người đánh mười Thiên Tôn đại viên mãn.
Thực lực Bán Tiên Nhị phẩm càng kinh khủng, một người có thể đánh mười nhất phẩm Bán Tiên, tương đương với đánh 100 Thiên Tôn đại viên mãn!
Vân Phi Dương tự tin, nhưng tuyệt sẽ không cho rằng hiện tại mình có thể đánh một trận cùng cường giả Bán Tiên nhị phẩm trở lên.
Ngạnh kháng hai kiếm trước, tuy cố hết sức, nhưng dựa vào Chiến Thần thể cường hãn ngạnh kháng vẫn được cho nên có thể thấy đối phương nhiều lắm là Bán Tiên nhất phẩm.
Có lẽ vừa bước vào Bán Tiên!
Tên này phân tích không sai, hắc bào nhân xác thực vừa bước vào Bán Tiên, nếu không một kiếm chém xuống, Vân Phi Dương cũng phải vận dụng các loại át chủ bài để bảo mệnh.
Thì ra là thế.
Liễu Nhu hiểu rõ, ngưng trọng nói.
– Phi Dương, chàng bị cường giả cấp bậc này để mắt tới, nhất định phải cẩn thận.
– Không việc gì.
Vân Phi Dương cười nhạt một tiếng.
– Năm đó nam nhân của nàng lực chiến Chư Thần, chỉ một Bán Tiên sao có thể làm khó được ta.
Liễu Nhu lườm hắn một cái.
– Còn không phải Đế Quân Thiên chỉ phái mấy tên Thần Quân, nếu quả thật muốn giết chàng, lệnh Bắc Đấu Thất Tinh Thần xuất thủ, sao chàng có thể kéo lâu như vậy.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Xác thực, nếu như năm đó tùy tiện bảy tám Thần Quân như Tham Lang tham dự trấn áp thì có thể giải quyết hắn.
Như ý thức được mình đả kích tự tin hắn, Liễu Nhu cười nói.
– Phi Dương, chàng bây giờ đã không tệ, mới Chí Tôn cảnh đã có thực lực của vạn năm trước.
Nếu như đột phá đến Thiên Tôn đại viên mãn, đừng nói Bắc Đấu Thất Tinh Thần, dù tăng thêm Nam Đấu Thất Tinh Thần, cũng có thể đánh bại họ.
– Cũng đúng.
Vân Phi Dương cười nói.
– Ta vẫn chỉ là một mầm cây nhỏ, còn có không gian trưởng thành rất lớn.
Nói rồi ôm Liễu Nhu, tiêu sái đi vào hồ lô lớn, còn về đi vào để làm gì thì phật dạy không thể nói, nên không nói được.