Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1197
Chương: Mạt Tướng Đến Chậm!
Xuất hiện nam tử thần bí là Ma tộc chân chính, mà lại theo khí tức Vân Phi Dương suy đoán, thực lực người này chí ít đã đạt đến nửa bước Vũ Thần!
Tu vi này ở Vương Giả đại lục là tồn tại tối cao.
Ma tộc võ giả dậm chân tại hư không, rất nhanh đã đến, hắn nhìn về phía chiến giáp nam tử trên đài cao.
– Biểu diễn rất đặc sắc.
Thanh âm khàn khàn truyền ra mang theo Ma khí khiến người ta không rét mà run.
“Ừng ực.”
Mọi người nhao nhao nuốt một miếng nước bọt, tâm thần kinh hãi, nhưng cũng không có bối rối.
Không có việc gì, Thần của chúng ta, khắc tinh của Ma tộc – Vân Phi Dương ở ngay chỗ này, bất luận Ma tộc nào đều sẽ bị giải quyết!
Cuồng nhiệt tâm tính để bọn hắn chẳng sợ hãi, càng thật sâu mong mỏi, chiến giáp nam tử có thể lần nữa đại phát thần uy!
Nhưng.
Bọn họ cũng không biết, khi chiến giáp nam tử cảm nhận được cỗ khí tức đáng sợ kia, bắp chân run rẩy.
Nếu không có chiến giáp chất lượng tốt gượng chống thân thể, chỉ sợ hắn đã sớm hoảng sợ co quắp chạy mất.
Đã giả mạo Chiến Thần, lại tìm người giả mạo Ma tộc, hắn khẳng định biết người khoác áo choàng là Ma tộc hàng thật giá thật!
Thực lực quá mạnh.
Mạnh đến nổi mình bất lực chống lại!
Diễn viên bị chiến giáp nam tử giẫm dưới chân cũng ý thức được, hắn cúi đầu, lặng lẽ bò ra sau, muốn chuồn.
“Hừ.”
Đột nhiên, chiến giáp nam tử lạnh lùng nói.
– Không nghĩ tới, trên đại lục ta chưởng khống còn có một tên Ma tộc.
– Như thế cũng tốt.
Hắn thanh lạnh lùng nói.
– Đứng dậy, đánh với hắn một trận, đến cho thấy ngươi là chân tâm thực ý đầu nhập vào bản Thần.
“A?”
Võ giả đang bò sát nhất thời trợn mắt, chiến giáp nam tử còn truyền âm.
– Móa, đừng chạy, giúp ta đứng vững!
– Đánh rắm!
Võ giả Ma tộc truyền âm lại.
– Tên này ít nhất cũng là nửa bước Vũ Thần, ta đi lên chỉ chịu chết.
Chiến giáp nam tử thì sụp đổ nói.
– Ngươi không lên, thân phận ta sẽ bị vạch trần.
– Chó móa, lúc này còn để ý thân phận gì, nhanh chạy đi, nếu không, chúng ta lại đi tới cái vị diện khác lừa gạt!
– Có đạo lý!
Chiến giáp nam tử đột nhiên hiểu rõ.
Hắn đè ép phần sợ hãi, lạnh lùng nhìn về phía áo choàng nam tử, nói.
– Tiểu tử, ta vừa rồi vận dụng Thần lực quá nhiều, có đảm lượng, cho ta thời gian vài ngày điều dưỡng.
“Xoát!”
Ma tộc võ giả xuất hiện trước mặt hắn, lãnh đạm nói.
– Ngươi giả mạo người nào, không liên quan gì đến ta.
– Nhưng.
Hắn chỉ võ giả đang như rùa bò kia, lạnh lẽo âm u nói.
– Lại giả mạo Ma tộc biểu hiện không có cốt khí như thế để cho ta rất tức giận.
“Ừng ực.”
Chiến giáp nam tử nuốt một miếng nước bọt, Ma khí lộng hành quấy rối để hắn cảm giác như đưa thân vào địa ngục.
Hắn run rẩy truyền âm qua.
– Ca, ta chỉ đi ra kiếm miếng cơm ăn, vô ý mạo phạm, xin hãy tha lỗi.
– Thứ lỗi?
Ma tộc võ giả cười lạnh.
– Ngươi cho rằng có thể?
“Xoát!”
Hắn bỗng nhiên nhô ra tay, đặt lên cổ cổ chiến giáp nam tử.
– Chiến Thần Vân Phi Dương thật sao? Chỉ cần quỳ xuống, thần phục với ta, ngày hôm nay tha cho ngươi khỏi chết!
Chiến giáp nam tử tìm người giả mạo Ma tộc, phối hợp bị đánh bại rồi đầu hàng, để áo choàng nam tử rất giận, cho nên hắn muốn nhục nhã một phen tên này trước mắt bao người,.
Xác thực mà nói.
Lấy Ma tộc thân phận đi nhục nhã Thần tộc, đi nhục nhã Chiến Thần!
Vân Phi Dương đứng trên bầu trời nhíu chặt đầu mi, nhưng cũng không xuất thủ, hắn ngược lại muốn xem xem, tên diễn viên vụng về kia có dám lấy thân phận Chiến Thần Vân Phi Dương quỳ xuống hay không.
Ma tộc võ giả lấy lực lượng kinh khủng trói buộc chiến giáp nam tử, để sắc mặt hắn dữ tợn, dưới đài cao, đám võ giả đang cuồng nhiệt thì trợn tròn mắt.
Thần của chúng ta, tín ngưỡng của chúng ta tại sao lại bị trói buộc, tại sao lại lộ ra thống khổ?
Không có khả năng!
Ngô Thần là khắc tinh của Ma tộc, sẽ không bị tuỳ tiện trói buộc như vậy, hắn nhất định đang nhường, hoặc vừa rồi vận dụng Thần lực, rất suy yếu!
Võ giả bị lừa còn chưa ý thức được người bọn họ sùng bái, tín ngưỡng – Chiến Thần Vân Phi Dương chỉ là một tên lừa gạt.
Ma tộc võ giả nằm rạp trên mặt đất, vội vàng truyền âm qua.
– A Triết, nhanh quỳ xuống!
Quỳ xuống?
Hai con ngươi của nam tử gọi A Triết hiện ra vẻ giãy dụa.
Ánh mắt Vân Phi Dương trên không càng lãnh lệ, hai ngón tay bắt đầu ngưng tụ ra chân long lực.
Chỉ cần tên kia dám lấy thân phận của mình quỳ xuống, như vậy hắn sẽ trực tiếp mạt sát, lấy đi thần hồn bên trong thân thể.
Lực lượng Ma tộc võ giả chụp lấy A Triết càng lúc càng lớn, Ma khí càng nồng đậm để cho hắn nhận song trọng tra tấn.
– Quỳ xuống.
– Tha cho ngươi khỏi chết.
Thanh âm truyền tới, truyền vào tai A Triết, hắn gian nan suy nghĩ, cuối cùng nhắm mắt lại.
Vân Phi Dương trên không trung, dựa vào nét mặt của hắn đã tháy được đáp án, chân long lực giữa hai ngón tay cấp tốc ngưng tụ.
Nhưng.
Lúc chuẩn bị đánh xuống, A Triết giống như đã thỏa hiệp, lựa chọn từ bỏ lại mở mắt kiên định nói.
– Ta, Chiến Thần Vân Phi Dương, thà chết, không quỳ!
Vân Phi Dương nghe vậy, chân long lực ngưng tụ giữa hai ngón tay phai mờ, khóe miệng hiện lên nhàn nhạt mỉm cười.
Tuy hắn biết tên kia đang giả mạo mình, nhưng nói ra câu nói này lại dâng lên một loại ảo giác, thật giống như, hắn thật nghĩ mình thành chiến Thần Vân Phi Dương.
Dù đối mặt cường địch, dù chết cũng phải giữ tôn nghiêm!
Thật sự là một tên lừa đảo thú vị.
Võ giả cuồng nhiệt tuy nhiên không biết tín ngưỡng bọn họ tại sao lại bị trói buộc, nhưng nghe câu nói kia, như được uống máu gà, từng người phấn khởi không thôi.
Thà chết, không quỳ!
Bá khí bực nào a!
Nhưng võ giả giả mạo Ma tộc lại vội vàng truyền âm.
– A Triết, ngươi điên à!
– Ta không điên.
A Triết chịu đựng thống khổ, nói.
– Ta là Vân Phi Dương, ta là tín ngưỡng của bọn họ, ta không thể quỳ!
– Ngươi không phải Vân Phi Dương, ngươi là Cơ Triết, ngươi là tên lừa đảo!
Võ giả giả mạo Ma tộc truyền âm giận dữ hét.
– Không…Cơ Triết lắc đầu, phẫn nộ hét lớn.
– Ta là Vân Phi Dương, ta là Chiến Thần Vân Phi Dương!
Thần sắc võ giả kia ngốc trệ.
Đột nhiên hắn nhớ tới lời Cơ Triết từng nói cùng mình, cảnh giới tối cao của lừa gạt là để cho mình dung nhập vào trong khi nói dối.
– Hắn…hắn gạt cả chính mình?
Võ giả giả mạo đột nhiên sụp đổ.
Tên Ma tộc võ giả kia thì lại âm u cười nói.
– Ngươi đã không quỳ, vậy cũng chỉ có chết!
– Chưa hẳn.
Đột nhiên, đằng sau lưng truyền đến tiếng nói nhàn nhạt, tâm thần Ma tộc võ giả chấn động, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một nam tử anh tuấn uy vũ ngạo nghễ đứng đó.
Vân Phi Dương thản nhiên nói.
– Chỉ là một Ma tặc, lại có tư cách gì làm phiền ngô Thần động thủ.
“Ba!”
Hắn đưa tay chộp vào vai Ma tộc võ giả, nhẹ nhàng vung lên, trực tiếp vung đối phương ra đài cao, trùng điệp ngã trên mặt đất.
Rất đơn giản.
Rất hời hợt.
– Ngọa tào…
Người võ giả đang nằm rạp trên mặt đất kém chút trừng lòi mắt ra ngoài.
Không nhìn lầm chứ?
Ma tộc cường giả nửa bước Vũ Thần lại bị nhẹ ném bay?
Cơ Triết cũng ngốc trệ.
“Xoát!”
Đột nhiên, Vân Phi Dương chắp tay, nói.
– Mạt tướng đến chậm, còn mời ngô Thần bớt giận.
Cơ Triết nghe vậy, trên mặt hiện ra sụp đổ, lại biểu lộ mờ mịt, trong nội tâm thì lại nói.
– Ca của ta, ngươi là ai, sao mà diễn xuất tốt thế!