Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1103
Chương: Ta Chờ Chàng Mang Ta Giết Lại Cửu U
Bảo Lỵ phục sinh, lực lượng lão sư yêu quái vẫn như cũ, dù Vân Phi Dương có thể đối đầu Chí Tôn hậu kỳ, cũng khó chống lại.
Chủ yếu nhất vẫn là thích để cho nữ nhân mình đánh yêu, đổi lại người khác, hắn tuyệt đối không đụng đến góc áo.
Bành!
Cửa phòng bị đá mở, Bảo Lỵ lạnh mặt đi ra, cắn chặt hai hàm răng trắng ngà, nhìn chằm chằm Vân Phi Dương.
Nàng rất tức giận.
Bởi vì, trí nhớ kiếp trước thức tỉnh, biết được mình mang theo tộc nhân vừa tới Thần Giới đã bị Vân Phi Dương ngộ sát.
– Vân Phi Dương!
Bảo Lỵ âm mặt nói:
– Bản Vương trải qua trăm cay nghìn đắng vượt vô số vị diện, mới vừa tới một Giới không biết, lại vì ngươi mà toàn tộc diệt vong!
Vân Phi Dương đắng chát không thôi.
Loại chuyện này không cách nào phân phân biệt đúng sai.
Dù sao, lúc ấy hắn đang triệt để bạo tẩu, làm thế nào biết đang lúc đại chiến say sưa lại có một đám người ngoại lai đột phá hàng rào không gian xuất hiện trong khu vực giao chiến.
Trong lúc mơ hồ.
Ai có thể nghĩ đến, nữ nhân chết dưới dư uy Thần lực của mình lúc đó chính là Bảo Lỵ kiếp trước.
– Thật xin lỗi.
Vân Phi Dương đứng dậy, áy náy nói.
Xoát!
Bảo Lỵ xuất hiện trước mặt hắn, dắt cổ áo hắn, đôi mắt đẹp lộ ra tức giận.
– Một câu thật xin lỗi thì có thể để tộc nhân ta phục sinh à?
– Không thể.
Vân Phi Dương đáp.
Bảo Lỵ nghiến răng nghiến lợi
– Năm đó vẫn lạc, ta hận không thể chém ngươi thành muôn mảnh!
– Động thủ đi, ta không phản kháng!
Vân Phi Dương bỏ hết phòng ngự.
Xoát! Bảo Lỵ giơ ngọc chưởng, ngưng tụ thuần linh lực có thể so Vũ Thánh.
Loại lực lượng này rất yếu, nhưng muốn giết chết Vân Phi Dương đã từ bỏ hết phòng ngự vẫn dễ như trở bàn tay.
Nhưng.
Bảo Lỵ giơ chưởng không đánh xuống, ánh mắt nàng không ngừng lấp lóe, có phẫn nộ cũng có xoắn xuýt.
Nước mắt trong suốt sáng long lanh theo gương mặt rơi xuống, nàng cứ như vậy nhìn nam nhân trước mắt.
Tuy khôi phục trí nhớ kiếp trước.
Tuy kế thừa oán hận.
Lại khó hạ thủ, bởi vì cừu hận phát sinh ở kiếp trước rồi, kiếp này hắn là học sinh của mình, là người trong lòng nhớ thương nhất.
Bảo Lỵ đối với Vân Phi Dương có thể nói vừa yêu vừa hận, tâm tình vô cùng phức tạp, sau cùng, chỉ có thể nhào vào ngực hắn.
Vì sao kiếp này lại gặp được ngươi, vì sao để cho ta xoắn xuýt trong yêu hận, nàng khóc giống như tiểu nữ hài chịu ủy khuất.
Vân Phi Dương nhẹ nhàng ôm nàng, vuốt ve tóc nàng, nói:
– Ta sẽ dẫn nàng trở về Cửu U Yêu Giới, báo thù cho tộc nhân nàng.
Bảo Lỵ khẽ giật mình.
Nàng nhẹ nhàng nâng đầu, khóe mắt vẫn còn nước mắt, kinh ngạc nói:
– Ngươi biết?
Vân Phi Dương nói:
-Nếu như nhớ không lầm, năm đó nàng và tộc nhân tiến vào Thần Giới đều đã bị thương.
– Không sai.
Bảo Lỵ không phủ nhận.
– Nếu nàng là Yêu Vương Cửu U Yêu Giới, lại mang theo tộc đàn bị thương tới Thần Giới, nguyên nhân chỉ có một cái, lánh nạn!
Bảo Lỵ trầm mặc.
Nam nhân này nói đúng.
Nàng nắm đôi bàn tay trắng như phấn, căm hận nói:
– Cửu U có tam tộc cùng hưởng Chín Tầng Địa Ngục, mấy chục vạn năm bình an vô sự, nhưng vạn năm trước, Quỷ Chủ và Tinh chủ cấu kết với nhau khai chiến Yêu tộc ta.
– Ngắn ngủi vài năm, cường giả Yêu tộc ta tử thương vô số, tầng ba địa ngục cuối cùng thất thủ, ngàn vạn binh lính hai tộc vây khốn tàn sát.
– Thời khắc nhà tan tộc vong, Phụ Hoàng ta lấy vô thượng thần thông mở ra trận pháp Yêu Linh đưa ta và số ít tộc nhân ra khỏi Cửu U, từ đó bắt đầu đào vong.
– Phụ Hoàng?
Vân Phi Dương hỏi.
Bảo Lỵ nói:
– Cửu U Yêu Chủ.
Cửu U có chín tầng Địa Ngục, mỗi ba tầng được một tộc chiếm, Yêu Chủ, Quỷ Chủ, Tinh Chủ tọa trấn một phương, thực lực và địa vị kiêu ngạo Giới Chủ!
Phụ hoàng Bảo Lỵ chính là Yêu Tộc Chi Chủ.
Vân Phi Dương nói:
– Nguyên lai, nàng kiếp trước là Công Chúa Yêu Tộc.
Bảo Lỵ tự giễu.
– Một công chúa vong tộc, chật vật chạy trốn.
Kiếp trước nàng muốn theo Phụ Hoàng chiến tử cùng một chỗ, thủ hộ gia viên của mình, nhưng vì huyết mạch yêu tộc sau cùng, chỉ có thể đào vong qua Giới khác.
Trong quá trình này tiến vào rất nhiều vị diện, đều bị xua đuổi vô tình, cũng bị cao thủ Quỷ, Tinh hai tộc truy sát, trải qua vạn hiểm, cơ duyên xảo hợp tiến vào Thần Giới.
Vốn cho rằng mang theo tộc nhân, yên ổn ở đây có thể đông sơn tái khởi, kết quả vừa mới tiến vào đã bị toàn diệt.
Chuyện này thật bi kịch, cũng khó trách Bảo Lỵ sẽ cừu hận Vân Phi Dương.
Bất quá, cừu hận không có chiến thắng tình cảm, đến mức khôi phục trí nhớ kiếp trước vẫn lựa chọn vì bảo vệ hắn mà chết.
Thế giới này.
Huyền ảo nhất, khó lý giải nhất chính là tình.
Biết hết câu chuyện của Bảo Lỵ.
Vân Phi Dương dán mặt bên tai nàng, chân thành nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ dẫn nàng giết trở lại Cửu U, chém hết Quỷ, Tinh hai tộc!
Bảo Lỵ lắc đầu.
– Quỷ Tinh hai tộc, cao thủ như mây, riêng cường giả có thể so với Thiên Tôn nhân loạ, cũng không dưới mười mấy người.
– Không có việc gì.
Vân Phi Dương cười nói.
– Trước mặt nam nhân của nàng, đừng nói Thiên Tôn, dù Giới Chủ cũng có thể tuỳ tiện giết sạch.
Hiện tại hắn không làm được.
Không có nghĩa về sau làm không được!
– Chỉ cần trên đời này có cảnh giới cao hơn, tầng thứ võ đạo mạnh hơn, Vân Phi Dương ta nhất định người sau vượt người trước, siêu việt chúng sinh thành người mạnh nhất!
Đây không phải trang bức.
Đây là một cường giả tự tin.
Bảo Lỵ lườm hắn một cái.
– Nhiều năm không gặp, ngươi ngày càng biết chém gió.
Vân Phi Dương cười nói:
– Muốn đánh cược không?
Bảo Lỵ nao nao.
ắ ể ế ề ắNăm đó mới vào Thiên Vũ Thành, hắn cùng mình đánh cược, đánh bạc có thể chế tạo ra thập nhị tinh thành, tiền cược là mình gả cho hắn.
Đánh cược định ra, Bảo Lỵ cũng không có coi ra gì, nhưng một vài năm sau, hắn thật xây Thiết Cốt Thành thành thập nhị tinh thành trì.
Thậm chí.
Sau khi hắn tiến vào Tiểu Thần Giới, lại qua mấy năm phát triển, Thiết Cốt Thành siêu việt cấp độ mười hai tinh, trở thành thánh địa của Vạn Thế đại lục.
– Có lẽ, hắn thật có thể làm được.
Bảo Lỵ nói thầm.
Một khắc này, suy nghĩ muốn báo thù, muốn về Cửu U Địa Ngục xuất hiện, nàng nhìn về phía Vân Phi Dương, nói:
– Ta chờ ngươi mang ta giết lại Cửu U.
– Ừm.
Vân Phi Dương đáp ứng.
– Sẽ tới ngày đó.
Trong một tòa đình viện quái gở ở Thiết Cốt Thành, Lâm Dật Phong bưng một loại trái cây phát ra sinh cơ nồng đậm, hai tay không khỏi run rẩy.
Hắn nhìn về phía Vân Phi Dương, trong ánh mắt bộc lộ ra cảm kích thật sâu, mở miệng.
– Cám ơn.
Vân Phi Dương nói.
– Ngươi chỉ cần cắn một cái đút cho nữ nhân ngươi phục dụng thì có thể để cho nàng thức tỉnh.
– Còn lại thì giữ đó, đợi ngươi đạt tới Khuy Thiên kỳ tầng chín thì dùng nó, nó có thể trợ giúp ngươi đột phá đến Quy Tông kỳ.
Lâm Dật Phong gật đầu.
Hắn bưng Sinh Mệnh Quả đi vào phòng, thả băng quan xuống, nhẹ nhàng mở ra, bên trong, yên tĩnh một nữ nhân tướng mạo tuyệt mỹ đang nằm.
Nàng tên Tĩnh Dao.
Tình yêu cả đời của Lâm Dật Phong.
Năm đó vì nguyên tắc, hại nàng vẫn lạc, một mực áy náy, một mực trầm luân.
– Tĩnh Dao, để nàng đợi lâu!
Lâm Dật Phong nhẹ nhàng cắn lấy Sinh Mệnh Quả, cúi đầu móm cho nữ nhân tựa như ngủ say bên dưới.
– Nàng phục sinh chắc có thể khích lệ tên này để hắn nhanh chóng trưởng thành.
Vân Phi Dương nói thầm
Lâm Dật Phong là tuổi trẻ tuấn kiệt cường hãn nhất hắn gặp từ khi trọng sinh, hi vọng mau chóng cường đại phụ tá mình hoàn thành tái tạo Thần Giới.