Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1104
Chương: Vận Khí Tốt Hơn Người Khác Một Chút
Phục dùng chất lõng của Sinh Mệnh Quả, nữ nhân xinh đẹp nằm trong băng quan cuối cùng thức tỉnh.
Mắt thấy nữ nhân mở mắt, Lâm Dật Phong luôn luôn lạnh lùng kích động chảy nước mắt.
Sau đó là sự việc nhà người ta, Vân Phi Dương không rảnh mà xem, hắn đi ra khỏi đình viện.
Trên đường thầm nghĩ:
– Còn tám Sinh Mệnh Quả, giữ cho bọn La Mục dùng.
Một chất lỏng đã có thể trực tiếp đột phá đến Quy Tông kỳ, giá trị Sinh Mệnh Quả không thể cân đo đong điếm.
Có vật này.
Trong tương lai, chỉ cần có người đạt tới Khuy Thiên kỳ tầng chín thì có thể dễ như đột phá.
Vật này cực hiếm thấy, có lẽ có thể luyện chế ra một loại đan dược cao cấp nào đó.
Vân Phi Dương về gian phòng của mình, ngồi xếp bằng xuống, lấy Sinh Mệnh Quả lúc trước phục sinh Bảo Lỵ chỉ bị gặm một ngụm ra.
Ăn hết toàn bộ, chắc có thể nhanh chóng lớn mạnh sinh mệnh thuộc tính trong cơ thể.
Vân Phi Dương cắn một cái, chất lỏng chảy vào thể nội hóa thành năng lượng bàng bạc hội tụ trong đan điền.
Hưu!
Khô Mộc hạt đã tiến hóa thành sinh mệnh thuộc tính từ trong nguyên hạch bay ra, điên cuồng hấp thu.
Rất nhanh.
Năng lượng trong đan điền bị hấp thu sạch sẽ, sinh mệnh thuộc tính cũng lớn mạnh hơn một chút.
– Còn chưa đủ!
Vân Phi Dương lại cắn một ngụm, cho đến hai ngày sau, mới nuốt hết Sinh Mệnh Quả.
Sau khi hấp thu, sinh mệnh thuộc tính đột nhiên tăng mạnh, bây giờ cường độ đã không kém hơn Địa Hỏa các loại thuộc tính.
Một chất lỏng để thuộc tính ngoài ý muốn tiến hóa, một Sinh Mệnh Quả làm thuộc tính vừa sinh ra lớn mạnh đến cùng cảnh giới với thuộc tính đã tồn tại lâu.
Nếu truyền chuyện này đi.
Không biết có thể tiện sát bao nhiêu võ giả!
Trên bầu trời Phi Dương đại lục, lơ lửng một tiểu hình vị diện, đó chính là dược viên do Dược Thần lưu lại.
Ngưng luyện sinh mệnh thuộc tính đến cực hạn, Vân Phi Dương lại tới đây đứng trước một bụi cây.
Hưu!
Tay phải vung lên, sinh mệnh thuộc tính tinh thuần từ lòng bàn tay tuôn ra bao phủ mầm non.
Chốc lát.
Mầm non bắt đầu kéo dài, phân nhánh hình thành lá nhọn.
Một ngày sau.
Mầm non ban đầu vốn cần mấy năm mới có thể thành hình đã cao đến một trượng, phía trên mộc đầy quả thực.
– Không tệ.
Vân Phi Dương cười rộ lên.
Có loại thuộc tính sinh mệnh này có thể thôi phát dược tài càng nhanh, càng có thể luyện chế nhiều đan dược hơn.
Sau khi Bảo Lỵ tỉnh dậy, biết được Vạn Thế đại lục đã sụp đổ, giờ phút này đang ở trong thế giới củaVân Phi Dương
Nàng rất kinh ngạc.
Dù sao, dung nạp nhiều sinh linh như vậy, còn có thuộc tính bàng bạc như thế, sao hắn làm làm được?
– Lỵ nhi.
Bảo Tụng Nhân từ gian phòng đi ra, tươi cười rạng rỡ nói:
– Con thích ăn nhất gà hoa tiêu siêu cay, ta đã làm xong rồi.
Nữ nhi phục sinh, hắn rất vui vẻ, tự mình vào bếp làm bữa tối.
– Vâng.
Bảo Lỵ cười đi vào.
Tuy giác tỉnh trí nhớ kiếp trước nhưng nàng vẫn là nữ nhi của Bảo Tụng Nhân, loại quan hệ chí thân này vĩnh viễn không cách nào cải biến.
Bảo Lỵ ngồi xuống, vừa nâng đũa đã thấy Vân Phi Dương từ bên ngoài đi tới cười nói:
– Ta tới thật đúng lúc.
Nói rồi đi vào phòng không khách khí ngồi bên cạnh Bảo Lỵ, hướng về Bảo Tụng Nhân, thân thiết hô:
– Bảo bá phụ.
Trước kia gọi mình Bảo viện trưởng, bây giờ lại đổi bá phụ, Bảo Tụng Nhân nhất thời hiểu rõ cái gì.
Hắn cười nói:
– Lỵ nhi, cho Vân hiền chất thêm đôi đũa.
– Không cần, ta tự mình lấy.
Vân Phi Dương đứng dậy, tiến về nhà bếp cầm chén đũa ra lại ngồi xuống.
Nghiêm chỉnh không xem mình là ngoại nhân.
Bảo Lỵ nguýt hắn một cái, Vân Phi Dương nói:
– Bảo bá phụ nhanh ngồi xuống cùng ăn đi.
Nói rồi giơ đũa tuyệt không khách khí bắt đầu ăn.Cha con hai người nghẹn họng nhìn nhau, nhất thời có cảm giác mình là khách, hắn là gia chủ.
– Khụ khụ.
Bảo Tụng Nhân vội ho một tiếng, nói:
– Ta ăn rồi, hai người các con ăn đi.
Nói rồi quay người rời đi tạo cơ hội cho nữ nhi và Vân Phi Dương đơn độc ở chung.
Bên trong gian phòng chỉ còn lại Vân Phi Dương và Bảo Lỵ.
– Ừm, Bảo bá phụ nấu ăn không tệ.
Vân Phi Dương ăn, khen không dứt miệng.
Bảo Lỵ còn không có tâm tư ăn, nói:
– Ngươi tới nơi này, có việc gì?
Vân Phi Dương giơ đũa lên, đi gắp thức ăn, nói:
– Ta chỗ này có một bản tâm pháp, muốn truyền cho nàng.
– Không cần.
Bảo Lỵ nói:
– Ta thức tỉnh trí nhớ kiếp trước, có Thiên giai tâm pháp Phụ Hoàng truyền thụ.
Dát.
Vân Phi Dương ngừng đũa giữa không trung, kinh ngạc hô.
– Thiên giai?
Bảo Lỵ cười nói.
– Hù ngươi?
Vân Phi Dương lắc đầu.
-Thiên giai tâm pháp tuy tốt nhưng vẫn kém xa so với tâm pháp của ta.
– Cắt.
Bảo Lỵ lườm hắn một cái.
– Không tin?
Vân Phi Dương để đũa xuống, nói:
– Đến đây, ta truyền thụ cho nàng, là tốt là xấu tự mình thể nghiệm.
Bảo Lỵ không đành lòng cự tuyệt, lúc này đáp:
– Tốt thôi.
Cũng không lâu lắm.
Vân Phi Dương đã truyền tâm pháp khẩu quyết Nghịch Thiên Quyết cho Bảo Lỵ, nàng vận chuyển sơ bộ, mặt mũi đã tràn đầy kinh ngạc.
Kiếp trước nàng chính là Yêu Vương Yêu tộc, tuy không phải mạnh nhất nhưng có thể so Chí Tôn hiện nay.
Tâm pháp tốt xấu, chỉ cần vừa tu luyện đã có thể trong nháy mắt đoán ra.
Rất hiển nhiên.
Cái Nghịch Thiên Quyết này tuy đơn giản, vừa học đã biết nhưng lại ẩn chứa huyền bí nào đó.
– Không nghĩ tới thế gian lại có tâm pháp thần kỳ như thế.
Bảo Lỵ sợ hãi than.
Vân Phi Dương truyền âm nói.
– Nghịch Thiên Quyết này chớ có truyền cho người khác.
Bảo Lỵ đáp.
– Ừm.
– Được rồi.
Vân Phi Dương nói:
– Nàng tu luyện đi, chờ lĩnh ngộ đến tầng mười, ta lại tới tìm.
– A.
Bảo Lỵ ứng một tiếng, tư duy vẫn chuyên chú vào Nghịch Thiên Quyết.
Truyền Nghịch Thiên Quyết cho Bảo Lỵ, Vân Phi Dương ăn mấy ngụm liền cáo từ rời đi, linh hồn dung nhập ngoại giới.
Đám người Tô Hướng Thiện cũng không có đi, vẫn trông coi khu vực hắn biến mất.
– Hừ.
Vân Phi Dương lạnh lùng nói:
– Nếu các ngươi không đi, chờ thời hạn thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến qua liền là tử kỳ của các ngươi.
Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến có hạn chế một năm mới có thể thi triển lại, nhưng tại Phi Dương đại lục, một năm chỉ mới bằng ngoại giới mười ngày.
Thừa dịp thời gian này, luyện chế càng nhiều Đột Phá Đan, tranh thủ đề bạt cảnh giới.
Giữa Trúc lâm.
Vân Phi Dương cùng Liễu Nhu đứng song song luyện chế Đột Phá Đan, thời gian vài ngày đã luyện ra hơn ngàn khỏa.
– Sư đệ.
Liễu Nhu nói:
– Thất Thải Ngọc Liên cùng Cửu Liên Thảo trong vườn thuốc đã không còn nhiều.
Vân Phi Dương cười nói:
– Không có việc gì, ta có sinh mệnh thuộc tính, có thể đốc thúc dược tài nhanh chóng tăng trưởng.
Liễu Nhu kinh ngạc nói:
– Chàng lĩnh ngộ sinh mệnh thuộc tính?
– Đúng thế.
Vân Phi Dương nói việc mình lĩnh ngộ sinh mệnh thuộc tính cho nàng.
Chậc chậc.
Liễu Nhu nói.
– Theo sách cổ Tiểu Thần Giới, võ giả phục dùng Sinh Mệnh Quả có thể ngưng tụ ra sinh mệnh thuộc tính.
– Nhưng xác suất này vô cùng thấp, không nghĩ tới chàng chỉ dựa vào một ngụm chất lỏng đã lĩnh ngộ ra được.
Vân Phi Dương cười nói.
-Vận khí tốt hơn người khác một chút.
Liễu Nhu cười nói.
– Chàng có loại thuộc tính thúc đẩy dược tài sinh trưởng này, về sau luyện đan cũng có trợ giúp rất lớn.