Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1102
Chương: Ngoài Ý Muốn Đột Phá, Bảo Lỵ Phục Sinh!
Vân Phi Dương hư không tiêu thất trong tinh không khiến cho rất nhiều võ giả tức muốn thổ huyết.
Vào lúc này.
Tô Hướng Thiện lên tiếng
– Tiểu tử kia nhất định vận dụng vũ kỹ đặc thù nào đó ẩn giấu trong khu vực này!
– Không sai!
Có cường giả đồng ý.
Một mực đuổi theo Vân Phi Dương cũng không thấy hắn thi triển vũ kỹ đặc thù bỏ chạy, hư không tiêu thất có chút kỳ quặc!
– Chúng ta vây quanh phiến khu vực này, nhất định có thể tìm được tiểu tử kia!
Tô Hướng Thiện nói.
Mọi người gật đầu, tự giác tản ra vây quanh khu vực Vân Phi Dương biến mất.
Hô!
Hô!
Từng lớp nguyên niệm quét tới quét lui, cả cát bụi cũng thu hết vào mắt.
Nhưng.
Không ai sẽ nghĩ tới.
Trong một hạt cát cực không đáng chú ý ẩn giấu một phương thế giới, mà Vân Phi Dương lại đang ẩn thân bên trong.
– Một đám ngu ngốc.
Tiến vào Phi Dương đại lục, Vân Phi Dương cảm nhận được mọi người đang điều tra, cười lạnh nói:
– Chậm rãi tìm đi.
Nói rồi xuất hiện trong Thiết Cốt Thành.
Phủ thành chủ.
Vân Phi Dương đẩy cửa tiến vào gian phòng, đứng trước giường, Bảo Lỵ còn nằm trên giường.
Tuy nàng đã chết, nhưng có trận pháp ngăn cách hết thảy, nhục thân bất hủ thật giống như đang ngủ say.
– Bảo lão sư.
Vân Phi Dương ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm ngọc thủ rét lạnh, nói:
– Ta tới cứu nàng.
Hưu!
Khi nói chuyện, một khỏa Sinh Mệnh Quả xuất hiện, phát ra sinh cơ bàng bạc.- Sử dụng như thế nào đây?
Vân Phi Dương nhíu mày, dù sao, quả thực lớn cỡ bàn tay, không thể trực tiếp phục dụng nghe.
Hắn đi tìm Liễu Nhu, nhưng Liễu Nhu cũng không biết, nàng chỉ nói:
– Chàng có thể cắn một cái rồi đút cho nàng.
– Chỉ có thể như vậy.
Vân Phi Dương về đến phòng, cầm Sinh Mệnh Quả, nhẹ nhàng cắn một cái.
Quả thực rất thanh thúy, nhưng khi chất lỏng chảy vào bên trong miệng lại ẩn chứa sinh cơ nồng đậm.
Vân Phi Dương không có trực tiếp đút cho Bảo Ly mà nuốt vào một chút chất lỏng, chất lỏng hòa tan vào trong thể nội, kinh mạch bị hao tổn lúc trước cấp tốc khỏi hẳn, tinh thần sảng khoái gấp trăm lần!
– Chỉ một ngụm đã có thể hóa giải thương thế của ta, làm tinh thần toả sáng, Sinh Mệnh Quả thật thần kỳ!
Vân Phi Dương kinh thán không thôi.
Hắn áp chế xúc động nuốt chất lỏng cùng quả thực, cúi đầu đưa miệng chạm môi Bảo Lỵ, nhưng vào lúc này, tâm thần chấn động một cái.
Hô!
Hô!
Quanh thân hiện ra khí thế bàng bạc, tràn ngập trong phòng, hiển nhiên là dấu hiệu tấn cấp!
Vân Phi Dương hoảng hốt.
Tuy đã đạt tới Khuy Thiên kỳ tầng chín, nhưng thủy chung không có chú ý lĩnh ngộ tầng thứ Quy Tông kỳ, tại sao lại đột phá?
Chẳng lẽ.
Bởi vì phục dùng Sinh Mệnh Quả?
Không sai.
Đột nhiên tấn cấp là do phục dụng Sinh Mệnh Quả.
Hóa Thần cảnh Quy Tông kỳ có ý tứ mở đầu một mốc, Sinh Mệnh thụ là mở đầu một Giới.
Cho nên phục dụng Sinh Mệnh Quả, Vân Phi Dương đần độn u mê thành công câu thông cùng phương thế giới này, thành công đột phá cảnh giới.
Những cường giả như Tô Hướng Thiện này tìm kiếm Sinh Mệnh Quả, không phải vì cứu người, mà vì để hậu bối đột phá Quy Tông kỳ.
Đương nhiên.
Cái này có một mục đích khác, dựa vào thuộc tính bàng bạc của Sinh Mệnh Quả ngưng luyện ra sinh mệnh thuộc tính!
Sinh mệnh thuộc tính.
Một loại tồn tại có thể sánh vai cùng thời không hệ thuộc tính, võ giả ngưng tụ ra tu luyện đại thành, đủ để phục sinh sinh linh!
Đương nhiên.
Phục sinh sinh linh cần lĩnh ngộ đến cực hạn.
Bên trong chư Giới cơ hồ không ai có thể làm được, dù Tiên Đế Chân Vũ Thần Vực cũng chưa chắc có thể.
Tác dụng của Sinh mệnh thuộc tính thể hiện ở chỗ liệu thương và uẩn dục vạn vật.
Tỉ như võ giả thân chịu trọng thương, nguy cơ sớm tối có thể dựa vào sinh mệnh thuộc tính khôi phục, từ đó thoát ly hiểm cảnh.
Tỉ như đại thụ sắp khô héo được sinh mệnh thuộc tính rót vào sẽ toả sáng tân sinh.
Lại tỉ như một mầm cây được rót vào sinh mệnh thuộc tính sẽ gia tốc trưởng thành, ngắn ngủi mấy ngày thì có thể lớn thành đại thụ che trời.
Cái này gần như cùng loại với Khô Mộc trong thân thể Vân Phi Dương, nhưng bàn về cấp bậc thì mạnh hơn rất nhiều!
Xác thực.
Dựa theo Ngũ Hành đến luận, sinh mệnh thuộc tính cũng là Mộc hệ, nhưng lại áp đảo phía trên Mộc hệ!
Tại sao phải giải thích nhiều như vậy?
Bởi vì chất lỏng nhập thể phát động tấn cấp còn khiến cho Khô Mộc thuộc tính trong nguyên hạch phát triển.
Hưu!
Khô Mộc không được chủ nhân triệu hoán, tự tiện ra ngoài bay đến thuộc tính sinh mệnh.
Giống như một đầu hung thú đói khát, lại giống như kẻ lãng tử trở về, vội vàng ôm ấp mẫu thân.
Hưu!
Khô Mộc hạt giống trong nháy mắt dung nhập sinh mệnh cuồn cuộn, điên cuồng hấp thu sinh mệnh lực bàng bạc!
Lát sau.
Màu xanh lá bao phủ bên ngoài bắt đầu thuế biến, tiến hóa lên tầng thứ càng cao!
Tình huống như thế nào?
Vân Phi Dương nội thị thân thể, hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra!
Nếu như hắn biết.
Phục dùng chất lỏng sinh mệnh để Khô Mộc bên trong thân thể chủ động dung hợp tiến hóa, hướng đến sinh mệnh thuộc tính, tất sẽ mừng rỡ không thôi!
Hô!
Hô!
Khô Mộc tựa như đói khát điên cuồng hấp thu khí tức sinh mệnh, bản thể lấp lóe lục quang sáng chói, thuế biến từng chút.
– Mặc kệ.
– Cứu Bảo lão sư trước đã!
Vân Phi Dương thu hồi tâm thần, lúc này cúi xuống, dán trên môi Bảo Lỵ, một chất lỏng, chảy vào trong miệng nàng.
Hô ——
Khí tức Tấn cấp không ngừng phun trào, lúc Vân Phi Dương giúp Bảo Lỵ chuyển vận chất lỏng sinh mệnh, thuận lợi bước vào Quy Tông kỳ.
Hôn một mỹ nhân, đột phá đến Quy Tông kỳ, chỉ sợ xưa nay chưa từng có.
Đương nhiên.
Trong quá trình này.
Khô Mộc thuộc tính đã hoàn tất hấp thu, thành công từ Mộc hệ tiến hóa thành sinh mệnh thuộc tính áp đảo Mộc hệ!
Cảnh giới đột phá, KHÔ MỘC ngoài ý muốn làm tiến hóa thành sinh mệnh thuộc tính đều không quan trọng đối với Vân Phi Dương.
Hắn chỉ hy vọng, nữ nhân mình có thể tỉnh lại!
Nếu như có thể lựa chọn, hắn nguyện ý bỏ qua tấn cấp, bỏ qua sinh mệnh thuộc tính để Bảo Lỵ phục sinh!
Có lẽ nhờ phần si tình này cảm động trời xanh, sau khi phục dụng chất lỏng sinh mệnh một khắc đồng hồ, nữ nhân vũ mị nằm yên tĩnh trên giường, hơi rung động bờ mi.
Mặc dù chỉ là cử động yếu ớt, nhưng Vân Phi Dương vẫn thấy được, hắn mừng rỡ như điên nắm lấy tay nàng.
Tay vốn lạnh lẽo dần dần có nhiệt độ, mạch đập bắt đầu nhảy lên rất nhỏ.
– Bảo lão sư!!
Vân Phi Dương nỗ lực ức chế kích động, nhẹ giọng gọi.
Bảo Lỵ ngủ say nhẹ nhàng mở mắt, nhìn lấy khuôn mặt đã từng mong nhớ, kinh ngạc thốt.
– Ta…ta còn sống?
Nàng phục sinh, nhưng trí nhớ lại dừng lại lúc cản một chưởng cho Vân Phi Dương.
– Mộng sao?
Bảo Lỵ giơ ngọc thủ, vuốt ve gương mặt Vân Phi Dương, đắng chát cười nói:
– Thật chân thực.
Vân Phi Dương nắm thật chặt tay nàng, nói:
– Đây không phải mộng, là thật, không tin, nàng nhéo thử xem!
Bảo Lỵ khẽ giật mình, vẫn nhéo trên mặt Vân Phi Dương, rất có xúc cảm, rất chân thực!
– Không phải mộng?
– Ta thật còn sống?
Bảo Lỵ sững sờ nói, Vân Phi Dương cười:
– Bảo lão sư, nàng còn sống
– Vân Phi Dương, ngươi hỗn đản!
Đột nhiên, Bảo Lỵ từ trên giường nhảy xuống, tay ngọc vung ra đánh hắn bay ra ngoài.
Loảng xoảng!
Vân Đại Tiện Thần bay ra từ gian phòng, ngã trên mặt đất, miệng sùi bọt mép.
– Chết một lần mà vẫn còn bạo lực như vậy!