Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1101
Chương: Lấy Đi Toàn Bộ Sinh Mệnh Quả!
Ma Ha Thần và Vân Phi Dương hai người từng tại Thần Giới đề cập đến một số điển tịch Phật Giới.
Một người hỏi:
– Thế gian phỉ báng ta, lấn ta, nhục ta, cười ta, khinh ta, tiện ta, ác ta, gạt ta, xử phạt như thế nào?
Một người đáp:
– Chỉ cần nhẫn hắn, để hắn, từ hắn, tránh hắn, nhịn hắn, kính hắn, không cần để ý hắn, lại đợi mấy năm, ngươi lại nhìn hắn.
Vân Phi Dương nghe được điển tịch này, lắc đầu cười nói:
– Vì sao lại phải chờ mấy năm?
– Nếu như là ta, khẳng định ngược hắn, đánh hắn, xấu hổ hắn, giết hắn, như thế mới có thể giải hận.
Ma Ha Thần cười nói:
– Vân thí chủ, ngươi sát tâm quá nặng, nhất định không có duyên với ngã phật.
Vân Phi Dương chợt cảm thấy buồn cười.
– Ngươi thử nói xem, ta vì sao phải nhẫn nhịn, người khác lấn ta, xấu hổ ta, gạt ta, ác ta mà?
Ma Ha Thần nói:
– Phật viết, không thể nói.
– Lại nữa.
Vân Phi Dương sụp đổ.
Từng lời đối thoại với Ma Ha Thần đều khắc trong thức hải hắn.
Thời điểm không có việc gì đều sẽ ngẫm lại, hôm nay, nữ nhân này hỏi liền bật thốt nói ra.
Hắn không có lý giải gì đối với sinh mạng.
Nhưng cũng biết sinh mệnh là còn sống, mà người sống tại thế, nên khoái ý ân cừu, không lưu tiếc nuối, không lưu hối hận, không uổng đời này!
Đạt được đáp án Vân Phi Dương, mỹ phụ lắc lắc đầu.
– Hài tử, ngươi sát tâm quá nặng.
Vân Phi Dương cười nói:
– Từng có một Phật môn cao tăng cũng nói như vậy.
Mỹ phụ hỏi lại.
– Ma Ha Thần?
– Bà biết hắn?
Vân Phi Dương bất ngờ.
Mỹ phụ cười cười.
– Hắn từng ở chỗ này lĩnh hội phật pháp.
Lúc này không phải lúc để quan tâm Ma Ha Thần, Vân Phi Dương nói:
– Ta đã trả lời vấn đề của bà, cho ta Sinh Mệnh Quả đi.
– Có thể.
Mỹ phụ đáp.
Hưu!
Vân Phi Dương chợt tỉnh táo lại, thầm nghĩ:
– Nhẹ nhàng như vậy đã thông qua?
Ngay từ đầu hắn nghĩ nữ nhân kia sẽ làm khó mình, tuỳ tiện thông qua nên có chút kinh ngạc.
– Hài tử.
Thanh âm mỹ phụ truyền đến.
– Sinh Mệnh Quả có thể cứu một mạng người, rất trân quý, chớ có tham, lưu lại một chút cho người khác.
– Hiểu rõ.
Vân Phi Dương đáp.
Thanh âm không truyền đến nữa, có lẽ đã rời đi, hoặc đã biến mất.
Vân Phi Dương đưa ánh mắt khóa chặt trên Sinh Mệnh Quả, nguyên niệm bao phủ, nhẹ nhàng hái xuống.
Hắn động!
Hắn lấy Sinh Mệnh Quả xuống!
Cường giả bị cản ở ngoài thấy Vân Phi Dương hái Sinh Mệnh Quả, từng người nghiến răng nghiến lợi.
Nhưng.
Vân Phi Dương thu Sinh Mệnh Quả vào Phi Dương đại lục, lại bay đến trước một quả khác, hái xuống.
Một khắc này.
Rất nhiều võ giả vừa giận, vừa hận, vừa hâm mộ, đáng tiếc không vào được, quả thật vô cùng bi kịch.
Vân Phi Dương cũng cảm giác được.
Hắn nói thầm:
– Thừa cơ hội này, lấy toàn bộ Sinh Mệnh Quả đi, không để lại một quả nào cho bọn hắn!
Tên này đã quên mỹ phụ căn dặn lúc trước, có tính toán lấy đi toàn bộ.
Người nha.
Đều có tham lam.
Đối mặt loại quả thực có thể khởi tử hồi sinh, nếu có cơ hội, khẳng định lấy đi toàn bộ.
Xoát!
Vân Phi Dương bay đến trước một quả khác, lấy xuống ném vào Phi Dương đại lục.
Qua một lát.
Mười khỏa Sinh Mệnh Quả bị Vân Phi Dương thu sạch đưa vào Phi Dương đại lục, một quả cũng không để lại.
– Tên này quá tham lam!
Có võ giả cả giận nói.
– Hái hết thì cũng phải nhìn hắn có năng lực lấy đi không?!
Tô Hướng Thiện nói.
Cường giả khác cười lạnh.
Giờ phút này bọn họ đã triệt để khóa chặt Vân Phi Dương, chỉ cần kim quang bình chướng biến mất, lập tức sẽ đuổi theo!
Còn không tin.
Nhiều người ở đây, riêng Chí Tôn cũng không dưới mười người sẽ để cho tiểu tử này chạy!
Thu Sinh Mệnh Quả vào Phi Dương đại lục, Vân Phi Dương nhìn về phía Sinh Mệnh thụ, nỉ non:
– Có nên đưa nó vào luôn không?
Còn tốt, cường giả bị cản bên ngoài không nghe hắn nói, nếu không nhất định sẽ cho rằng tên này điên!
Sinh Mệnh thụ.
Chính là khởi nguyên của một Giới, có sinh mệnh lực tinh thuần cũng là tồn tại thần thánh nhất, há tùy ý để Võ Giả lấy đi!
Nhưng.
Vân Phi Dương nghĩ liền làm.
ắ ố ồ ể ấHắn rơi xuống dưới đại thụ, mở hai tay ra, linh hồn lực cường đại tràn ngập triệt để bao phủ Sinh Mệnh thụ mấy ngàn trượng.
– Tên này đang làm cái gì?
Mọi người mê mang.
Bao phủ Sinh Mệnh thụ, tâm niệm Vân Phi Dương khẽ động.
Nhưng chỉ hơi tiếp xúc lại bị hung hăng bắn trở về.
Đạp đạp!
Vân Phi Dương lui lại mấy chục bước, đợi ổn định thân thể, che ngực, phun ra một ngụm máu, sắc mặt hơi tái nhợt.
– Không được.
Hắn xóa đi vết máu ở khóe miệng.
– Bằng vào linh hồn lực ta hiện tại, còn không cách nào thẩm thấu đại thụ này!
Đúng rồi.
Dù Giới Chủ cũng không thể rung chuyển Sinh Mệnh thụ, dù sao, nó gánh chịu cả một Giới, ngàn vạn đại lục!
Cũng may Sinh Mệnh thụ có tính ôn hòa.
Nếu không hiện tại hắn không chỉ phun ngụm máu đơn giản thôi đâu.
– Này tại sao tên tự dưng thổ huyết?
Võ giả bên ngoài càng thêm không hiểu.
Hiển nhiên.
Sẽ không nghĩ tới vừa rồi tên này đánh chủ ý đến Thế Giới Thụ.
Ông!
Đột nhiên, kim sắc bình chướng vặn vẹo, cuối cùng biến mất.
Xoát!
Xoát!
Tô Hướng Thiện và mấy Chí Tôn đại viên mãn cực tốc lao qua, cùng phẫn nộ quát:
– Tiểu tử, giao ra Sinh Mệnh Tinh Linh!
Hô!
Khí thế cường đại bạo phát như sóng biển cuốn tới.
Có thể thấy được, năm Chí Tôn đại viên mãn cùng một chỗ bạo phát vô cùng khủng bố.
– Đã cầm mười Sinh Mệnh Quả, còn không trốn chẳng lẽ chờ giết!
Lúc này Vân Phi Dương co cẳng chuồn đi.
Tạm thời không cách nào thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến, hắn cũng không dám giao thủ cùng Chí Tôn đại viên mãn.
Xoát!
Vân Phi Dương chạy thục mạng.
Nhưng vì thương thế, tốc độ rõ ràng chậm hơn năm Chí Tôn một chút.
Bị đuổi kịp cũng chỉ là vấn đề thời gian!
– Tiểu tử, ngươi trốn không thoát!
– Giao ra Sinh Mệnh Tinh Linh, tha cho ngươi khỏi chết!
Mấy Chí Tôn đại viên mãn phía sau nộ hống, Vân Phi Dương rất khó hiểu nói thầm.
– Sinh Mệnh Tinh Linh là cái gì?
Chẳng lẽ.
Là tiểu gia hỏa kia?
Nhìn bọn hắn sốt ruột, liều lĩnh xông lại, xem ra tiểu gia hỏa kia tất nhiên là đồ tốt!
Nói đùa.
Tiểu gia hỏa kia đã bị mình lấy đi, làm thế nào có thể giao ra!
Vân Phi Dương một bên nghĩ, một bên tăng tốc, hóa thành một đạo lưu quang xông về phía bóng đêm vô tận.
Xoát!
Xoát!
Bọn người Tô Hướng Thiện theo đuôi không bỏ, tuy cách Vân Phi Dương vài dặm, nhưng nguyên niệm lại gắt gao tập trung vào hắn.
Rất khó chạy thoát.
Nhưng khi bọn hắn truy một lát, gia hỏa thủy chung bị khóa định lại hư không tiêu thất!
– Người đâu!
Sắc mặt mọi người đại biến, lúc này điên cuồng lan tràn nguyên niệm, chỉ thấy phương viên mấy chục dặm, trừ vẫn thạch và đá vụn, không còn vật gì khác nữa!
Một khắc này.
Năm Chí Tôn đại viện kém chút phun ra một ngụm máu, dù sao tên này chạy thoát ngay dưới mắt bọn hắn, thực khó có thể tiếp nhận.
Càng bi kịch là.
Sinh Mệnh Tinh Linh không thu được, cả Sinh Mệnh Quả cũng không có!