Siêu Thần Yêu Nghiệt - Chương 1100
Chương: Không Uổng Đời Này
Sinh Mệnh Tinh Linh biến mất trước mắt khiến cho rất nhiều võ giả trợn mắt.
Đương nhiên.
Lấy cảnh giới và lịch duyệt bọn họ, trong nháy mắt phán đoán, nó bị Vân Phi Dương lấy đi, mà tên này khẳng định có chí bảo dung nạp sinh linh!
Nghĩ đến đó.
Mấy trăm võ giả đều có xúc động thổ huyết, bởi vì, tìm kiếm Sinh Mệnh thụ, vô ý phát hiện Sinh Mệnh Tinh Linh lại bị Vân Phi Dương tuỳ tiện lấy đi!
Đúng thế.
Quá dễ dàng.
Nếu cường giả các Giới biết được, Sinh Mệnh thụ Tiểu Thần Giới uẩn dục ra Sinh Mệnh Tinh Linh, khẳng định sẽ dẫn phát oanh động to lớn.
Đến lúc đó, Thiên Tôn, cường giả trên Thiên Tôn đến đây vì tranh đoạt Sinh Mệnh Tinh Linh, chắc chắn sẽ diễn ra một trận đại chiến siêu cấp khó có thể tưởng tượng.
Bây giờ.
Lại bị Vân Phi Dương xem như sủng vật thuận tay ném vào Phi Dương đại lục, nhẹ nhõm quả thực không dám tưởng tượng!
Mà tên này còn không biết mình đã lấy đi bảo vật quý giá như thế nào.
– Đáng giận!
– Không thể để cho tên này tuỳ tiện mang đi Sinh Mệnh Tinh Linh, nhất định phải giành lại!
Một tên Chí Tôn đại viên mãn thầm quát trong lòng, lúc này tiến lên.
Tô Hướng Thiện và các cường giả khác cũng cho rằng như vậy, cho nên phi thân tiến lên.
Bởi vì Sinh Mệnh Tinh Linh được thu vào Phi Dương đại lục, âm ba ăn mòn linh hồn biến mất, bọn họ hành động không bị nghẹt nhiễu.
“Xoát!”
“Xoát!”
Mấy trăm võ giả cực tốc mà bay, bọn họ hoàn toàn không quan tâm Sinh Mệnh thụ, mà muốn đoạt Sinh Mệnh Tinh Linh trong tay Vân Phi Dương!
Sinh linh có thể sinh ra một Giới này, dù Vân Phi Dương tuỳ tiện đạt được, cũng rất khó tuỳ tiện lấy đi!
Mà dù rất nhiều võ giả kiêng kị thực lực Vân Phi Dương nhưng cũng muốn đi đoạt.
Vạn nhất cướp đến tay.
Chính là tạo hóa xưa nay chưa từng có!
Vì trở nên càng mạnh, những võ giả này đã bị tham lam khống chế.
Vân Phi Dương cũng không có ý thức được, mình trong lúc vô tình đạt được Sinh Mệnh Tinh Linh, để bản thân thành mũi nhọn của mọi người.
Giờ phút này, hắn phát hiện mọi người vọt tới, còn tưởng rằng muốn đoạt Sinh Mệnh quả, lúc này bay nhanh về mặt đất đang trôi nổi phía trước.
Rất nhanh.
Sinh Mệnh thụ ngày càng rõ ràng trong tầm ămts, Vân Phi Dương thấy rõ, trên nhánh cây rắc rối phức tạp treo mười quả thực trong suốt sáng long lanh.- Đây chính là Sinh Mệnh quả?
Vân Phi Dương nói thầm.
Không sai.
Đây là Sinh Mệnh quả, chỉ cần linh hồn còn, nhục thân bất hủ thì có thể để sinh linh khởi tử hồi sinh.
“Xoát!”
Vân Phi Dương tiến lên.
Dù phía trước núi đao biển lửa, hắn cũng muốn đi xông vào một lần để phục sinh Bảo Lỵ!
– Đáng giận!
– Tên này muốn đi vào!
– Mau đuổi theo!
Rất nhiều võ giả tăng thêm tốc độ.
“Hưu!”
Vân Phi Dương đi qua nhàn nhạt ánh sáng bao phủ Sinh Mệnh thụ, đứng trên mặt đất phủ đầy cỏ tươi.
Ngao du khắp vũ trụ lâu như vậy, lần nữa giẫm lên đại địa để hắn rất cảm thấy an tâm.
– Bọn họ muốn đuổi theo.
Quay lại nhìn mấy trăm võ giả phía sau, Vân Phi Dương lúc này đi nhanh đến Sinh Mệnh thụ.
Rất nhanh.
Hắn đứng dưới gốc đại thụ.
Lúc trước nhìn từ xa chỉ cảm thấy Sinh Mệnh thụ giống cây dù, giờ đứng ngay phía dưới thì lại cảm giác nó như một tòa sơn phong cao không thể chạm đến!
– Mộc thuộc tính nơi này thật cường liệt.
Vân Phi Dương lẩm bẩm.
Thời gian không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, lúc này phi thân lên xuất hiện trên nhánh cây có một quả thực lớn cỡ bàn tay phía trước.
“Hưu!”
Nguyên niệm xuất hiện đem bao khỏa.
Nhưng.
Trong nháy mắt linh hồn tiếp xúc với Sinh Mệnh quả, Vân Phi Dương tựa như bị sét đánh, cả người ngây ra như phỗng.
Cùng lúc đó.
Nhánh cây cùng lá cây Sinh Mệnh thụ tản ra nhàn nhạt kim quang hình thành bình chướng ở ngoại vi, bao phủ trọn mặt đất.
“Bành!”
“Bành!”
Đám cường giả muốn xông vào đâm vào bình chướng, bị hung hăng đánh bay ra ngoài.
– Chuyện gì xảy ra?!
Đám người che trán, ổn định thân thể trợn tròn mắt.
– Đáng giận, bị phong rồi!
Một tên Chí Tôn đại viên mãn ngưng tụ 800 ngàn chân long lực đánh vào bình chướng.
“Bành!”
Hắn bị hung hăng bắn bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu, kinh mạch trong thân thể bị hao tổn!
Tô Hướng Thiện cau mày lên tiếng.
– Phòng ngự bình chướng này hẳn là do Sinh Mệnh thụ bố trí, không thể cứng rắn phá tan!
Lời vừa nói ra, cường giả chuẩn bị động thủ dừng tay, nhìn về Vân Phi Dương đang đứng trên cây.
Giận a!
Thật giận!
Sinh Mệnh Tinh Linh đã bị hắn lấy, chẳng lẽ lại trơ mắt nhìn hắn thu hết mười Sinh Mệnh quả trên cây!
“Hừ.”
Tô Hướng Thiện lạnh lùng mở lời.
– Chư vị, chúng ta ở chỗ này chờ, kẻ này khẳng định sẽ đi ra, đến lúc đó, mọi người cùng nhau xuất thủ!
Hắn không chắc khi solo với Vân Phi Dương, nhưng nếu như liên thủ người khác thì vẫn có tự tin.
– Ý tưởng không tệ!
Bốn tên Chí Tôn đại viên mãn khác đồng ý.
Tô Hướng Thiện nói tiếp.
– Mười quả Sinh Mệnh, chúng ta mỗi người một quả, còn lại cho người trả giá cao nhất.
– Được.
Bốn cường giả đồng thanh đáp.
Nhưng những Chí Tôn hậu kỳ và những người cảnh giới thấp lại rất khó chịu. Dựa vào cái gì các ngươi một người một quả, chúng ta còn phải tốn tiền mua?
Tuy khó chịu nhưng cũng không dám nói ra, dù sao người ta là Chí Tôn đại viên mãn, thực lực cường hãn.
Mua thì mua.
Chí ít, còn có cơ hội thu hoạch được.
– Đương nhiên.
Tô Hướng Thiện lại nói:
– Sinh Mệnh Tinh Linh, mọi người dựa vào bản lĩnh, người nào cướp được sẽ thành của người đó.
Loại bảo vật vô giá này không có cách nào phân chia, chỉ có thể nhìn xem ai có bản lĩnh.
Hạ cấp võ giả không trông cậy vào việc cướp được Sinh Mệnh Tinh Linh trước mặt rất nhiều Chí Tôn, có thể được một Sinh Mệnh quả đã thỏa mãn.
– Kỳ quái.
– Tên kia làm sao bất động thế?
Có cường giả khó hiểu nhìn về phía Vân Phi Dương.
Lại nói Vân Phi Dương, giờ phút này, tâm thần cùng linh hồn hắn đều đang trong trạng thái hôn mê.
Không biết qua bao lâu, hắn dần dần mở mắt, phát hiện mình đang ở bên trong một thế giới ánh sáng lung linh.
– Đây đâu?
Vân Phi Dương mờ mịt.
“Hưu!”
Đột nhiên, không gian phía trước dần vặn vẹo, một mỹ phụ mặc váy dài lóa mắt, tướng mạo tuyệt mỹ hiện ra trước mắt.
Nữ nhân này tóc dài phất phới, ngũ quan hoàn mỹ, da thịt như tuyết, tuyệt không kém hơn Lâm Chỉ Khê và Yến Sơn Tuyết.
– Hài tử.
Ung dung mỹ phụ cười nói:
– Xin trả lời ta, lý giải của ngươi đối với sinh mạng.
Thanh âm rất ôn nhu cho Vân Phi Dương một loại cảm giác tắm rửa trong vui sướng, tâm thần càng được gột rửa, yên tĩnh trước đó chưa từng có.
Không đúng!
Vân Phi Dương kinh hãi.
Mình rõ ràng bị điếc sau khi thi triển Chiến Thần Hồn Thể Tam Biến, tại sao có thể nghe được âm thanh của nàng?
Chẳng lẽ cỗ khí tức nồng đậm sinh cơ quanh thân nàng kia giúp ta hóa giải tác dụng phụ?
Vân Phi Dương hỏi ngược lại.
– Bà là ai?
Ung dung mỹ phụ cười nói.
– Ta là ai không quan trọng, quan trọng là nếu ngươi nghĩ muốn nhận được Sinh Mệnh quả thì phải đáp đúng vấn đề của ta.
Vân Phi Dương trầm mặc.
Hắn nghĩ đến vấn đề vừa rồi.
Lý giải đối với sinh mệnh?
Vân Phi Dương nhìn nàng, nói:
– Lý giải của ta đối với sinh mạng đó là không uổng đời này.
– Không uổng đời này?Ung dung mỹ phụ cười nói:
– Một câu trả lời rất thú vị, có thể lý giải một hai?
Vân Phi Dương nói:
– Ta sống, ta là sinh mệnh, tại có hạn mệnh, không để mình phải hối hận, không để mình phải tiếc nuối.
– Người khác không thể nhục ta, mắng ta, lấn ta, gạt ta, hại ta. Nếu không, giết sạch hết thảy!